Chương 33: Ta Đi Với Ngươi

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Dựa theo cốt truyện, nhân chứng mấu chốt tử vong, bình thường chỉ có hai khả năng, thứ nhất, sợ tội tự sát, thứ hai, bị người diệt khẩu.

Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự liệu của Lâm Tùy An, Vương Hào bị cai ngục đánh chết, hơn nữa còn là phụng mệnh Chu thái thú.

Lúc Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường chạy tới đại lao, thì Lăng Chi Nhan đã đến trước, sắc mặt hắn xanh mét trừng mắt nhìn thi thể Vương Hào nằm trên mặt đất, trên mặt và trên người của thi thể có đầy vết roi và vết đồng sắt nung, tình trạng chết nhìn cực kỳ thê thảm.

Cai ngục hành hình quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, Chu thái thú đứng một bên chửi ầm lên: "Không hỏi ra được gì, còn giết chết người! Một đám phế vật!"

"Chu thái thú!" Lăng Chi Nhan lạnh lùng nói: "Người này là nghi phạm quan trọng và còn là nhân chứng, vả lại hắn cũng đã thú nhận, vì sao ngươi dám nghiêm hình tra tấn, hại đến tính mạng của hắn?!"

Chu thái thú không còn sợ sệt như trước đó nữa, mà đen mặt gào lên với Lăng Chi Nhan: "Lăng Tư Trực, ta mới là Dương Đô thái thú, ngươi bắt được nghi phạm quan trong như thế vì sao không báo cáo cho ta?! Bây giờ bỏ lỡ đại sự, ngươi tính chịu trách nhiệm sao đây?"

"Xảy ra chuyện gì?!" Hoa Nhất Đường hỏi.

"Hoa Nhất Đường! Nạp mạng đây!" Một người đột nhiên vọt ra, hắn vốn đứng ở trong góc, hòa cùng với bóng tối, lúc này lại đột nhiên nhảy ra khiến mọi người đều giật nảy mình.

Lâm Tùy An phản ứng nhanh nhất, nhún chây bay lên đạp một cái, may mà Lăng Chi Nhan lẹ mắt nhanh tay ngăn lại mới tránh cho người này bị đá bay.

Lúc này Lâm Tùy An mới thấy rõ, là cha của Phùng Du Nghĩa, Phùng Tùng.

Phùng Tùng trước mắt giống như trong một đêm già đi mười tuổi, tóc bạc lộn xộn, mắt đầy tơ đỏ, đôi môi khô nứt, hung tợn trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường, toàn thân từ trên xuống dưới không khống chế được mà run rẩy.

Sắc mặt Hoa Nhất Đường thay đổi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!"

Chu thái thú: "Phùng Du Nghĩa đã mất tích!"

Hoa Nhất Đường: "Cái gì?!"

Lăng Chi Nhan: "Chuyện xảy ra từ khi nào?!"

"Hoa Nhất Đường, nhất định là ngươi cố ý thả hung thủ giết người đi, nhất định là ngươi hại con trai ta?!" Phùng Tùng giương nanh múa vuốt nhào về phía Hoa Nhất Đường thì bị Lâm Tùy An túm lấy hất ra, hắn hét một tiếng ngồi bệt trên mặt đất.

"Hoa Tứ Lang cả đêm đều ở phủ nha, sao có thể đi hại Phùng Du Nghĩa được." Lăng Chi Nhan nói: "Phùng công, hay nói cho ta biết thời gian và chi tiết việc lệnh lang mất tích, ta lập tức sai người đi tìm kiếm..."

Lời còn chưa dứt, thì đã thấy một gã nha sai vội vàng chạy vào, nói: "Lăng Tư Trực, Hoa Tứ Lang, Bùi gia Thất Lang có việc gấp cầu kiến."

Hoa Nhất Đường kinh ngạc: "Bùi Thi Quân? Hắn ta làm gì ở đây?"

Nha sai: "Hắn nói có một người tên là Trần Trúc đã mất tích."Trong hoa sảnh phủ nha, không khí cực kỳ nặng nề.

Phùng Tùng cuối cùng cũng bình tĩnh vài phần, sắc mặt vẫn xanh mét ngồi ở phía đông, Lăng Chi Nhan một bên thấp giọng hỏi chi tiết chuyện Phùng Du Nghĩa mất tích, Chu thái thú vừa rót trà vừa trấn an, tỏ ra thật ân cần.

Lâm Tùy An quan sát Bùi gia Thất Lang Bùi Thi Quân, hắn nhìn thấy Hoa Nhất Đường thì giống như nhìn thấy con gà mẹ già, ríu rít nói không ngừng: "Tứ Lang, Trần Trúc không thấy đâu nữa! Kiếm trong nhà không thấy, thư quán và quán trà bình thường hay đến cũng không thấy đâu! Ngươi quen biết với người của Đại Lý Tự, màu tìm giúp ta với."

"Thất Lang chớ vội." Hoa Nhất Đường bảo Bùi Thi Quân ngồi xuống trước: "Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Trần Trúc là khi nào?"

Bùi Thi Quân: "Là ngày ngươi và Lâm nương tử phát hiện thi thể không đầu ở Lưu Nguyệt lâu, ta nghe nói các ngươi bị Bất Lương của phủ nha mang đi, vội vàng đến Hoa trạch tìm Mục Trung, trên đường có nhìn thấy Trần Trúc, ta gọi hắn nhưng hắn giống như không nghe thấy, vội vàng rời đi."

Hoa Nhất Đường: "Khi nào? Ở đâu?"

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng   Bùi Thi Quân hơi ngẫm nghĩ: "Lúc ta nghe được tin tức ở lầu Phù Dung, ước chừng là vào giữa giờ mùi, lái xe qua cầu Trung Tam, cầu Quảng Tế, đúng, gặp hắn đúng lúc vừa lên cầu, ước chừng là giờ mùi ba khắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!