Chương 32: Thập Khốc Hình

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Lâm Tùy An cảm thấy Hoa Nhất Đường là một người rất kỳ lạ.

Đại đa số thời gian, biểu hiện của hắn đều là kiểu phô trương, bực bội, gợi đánh, nhưng thỉnh thoảng sẽ lộ ra biểu cảm kỳ lạ...! lông mày hơi nhíu lại, đáy mắt ửng đỏ, hơi mím môi, thật giống như đột nhiên bị chích một cái, lại không chịu kêu đau, mà cố nén nhịn.

Giống như bây giờ, hắn bỗng nhiên khẽ giọng, giống như ánh nắng ban mai mát mẻ lướt qua:

"Về sau, ta sẽ không để ngươi sống những ngày tháng như vậy nữa."

Lâm Tùy An: ...

Chẳng lẽ tên này lại suy nghĩ đến vấn đề gì ghê gớm lắm sao.

Ngươi... Lâm Tùy An châm chước từ ngữ:

"Có phải hiểu lầm gì rồi không?"

Hoa Nhất Đường:

"Anh hùng không hỏi xuất xứ, ta hiểu."

Hả?

"Ngươi với ta là cộng sự, trong lòng tự hiểu là được, không cần phải nói ra."

Lâm Tùy An: ...

Cô lại cảm thấy rất cần phải nói ra!

Hoa Nhất Đường đột nhiên nắm lấy cánh tay Lâm Tùy An, trịnh trọng nói: Tin ta!

Lâm Tùy An nói không nên lời, ánh trăng bị gió thổi đến vỡ vụn, những ngôi sao rơi vào trong đôi mắt Hoa Nhất Đường, xinh đẹp như cảnh trong mộng khiến cô không đành lòng phá vỡ, càng không dám nhìn thẳng, chỉ có thể dời ánh mắt, giả vờ ngắm phong cảnh, lại không phát hiện, trong khoảnh khắc cô dời ánh mắt, Hoa Nhất Đường lại hơi nhíu mày.

(Nhíu mày gì, anh tưởng chị hôn anh chắc...! thôi để em.....)

Nói thật, nơi này thật sự không có phong cảnh gì để ngắm, trong viện ngoài viện đều tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng cây mơ hồ không rõ, hơn nữa dưới hào quang khổng lộ của Hoa Nhất Đường thì tất cả cảnh vật đều ảm đạm thất sắc, sự chú ý của Lâm Tùy An không tự giác dời về phía chỗ Hoa Nhất Đường, sau lại cố gắng tự xoay trở về.

Càng kỳ quặc chính là, tên Hoa Nhất Đường trước giờ vẫn phụ trách hòa giải không khí đột nhiên cũng không nói lời nào, bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.

Hay là...! khụ. Lâm Tùy An căng da đầu tìm lời nói:

"Chúng ta đều về phòng ngủ...! Khụ, nghỉ ngơi..."

Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên bên ngoài sân, như thể một cái gì đó đang ẩn trong bóng tối.

Lâm Tùy An cảnh giác đứng dậy: Ai?!

Một chân lộ ra, ngay sau đó là chân, thân thể, cuối và là đầu, thế mà lại là Minh Thứ, cánh tay gãy của hắn đẹo nẹp, treo trên cổ, chỉ có thể thi lễ bằng một tay nói:

"Bái kiến Hoa Tứ Lang, xin chào Lâm, Lâm nương tử."

Gương mặt hung thần ác sát của Minh Thứ hôm nay lại hơi nhăn nhó, da gà Lâm Tùy An rời đầy đất.

Hoa Nhất Đường lúc này còn cảnh giác hơn Lâm Tùy An, tiến lên nửa bước hỏi: Có chuyện gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!