Chương 11: (Vô Đề)

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi vô tình chạm phải ánh mắt của Kỷ Tuấn Tu. 

Anh nhìn tôi, đôi mắt đen láy, sáng rực đến lạ thường. 

Từ ngày hôm đó, tôi gần như dành toàn bộ thời gian ở trong phòng thí nghiệm. 

Dự án mới thuộc lĩnh vực khác, tôi phải nhanh chóng làm quen để bắt kịp. 

Thái độ của Kỷ Tuấn Tu đối với tôi bỗng dưng thay đổi rất nhiều. 

Có lần, một sư muội làm hỏng một thiết bị trị giá hàng chục nghìn tệ, cuống đến mức nước mắt rơi lã chã. Kỷ Tuấn Tu lạnh lùng ném tờ hóa đơn sửa chữa cho cô ấy, bảo tự mình giải quyết. Tôi thử thăm dò nói: 

"Không còn cách nào khác sao?" 

Anh lập tức thu lại tờ hóa đơn, nói: 

"Tôi mua lại một cái mới cũng được." 

Một lần khác, cả nhóm chúng tôi đi muộn, theo thường lệ Kỷ Tuấn Tu sẽ đứng trước cửa với khuôn mặt lạnh tanh để đợi. Nhưng khi nhìn thấy tôi, anh quay sang hỏi nhóm người đang run rẩy kia: 

"Giờ sáng có phải là quá sớm không?" 

Mọi người như đàn vịt, gật đầu lia lịa. 

"Vậy thì sau này lùi lại nửa tiếng, 8 giờ đến." 

Thay đổi rõ ràng nhất chính là, giọng điệu anh nói chuyện với tôi không còn lạnh lùng như trước, thậm chí còn có chút dịu dàng. 

Mọi người dần nhận ra điều này. 

Kỷ Tuấn Tu vốn lạnh lùng và nghiêm khắc như mùa đông khắc nghiệt với cả người khác lẫn bản thân, nhưng đối với tôi lại khác. 

Họ thay nhau đến hỏi tôi để thăm dò: 

"Có phải cô nắm thóp gì của Tăng Sầu không?" 

Tôi lắc đầu: 

"Không có!" 

"Hay là cô từng cứu mạng anh ấy?" 

Tôi tiếp tục lắc đầu: 

"Không luôn!" 

"Vậy chẳng lẽ… anh ấy thích cô?" 

Cả đám cùng nhau lắc đầu, như thể đó là điều không thể nào. 

Tôi cẩn thận suy nghĩ, phân tích, và đi đến một kết luận. 

"Có khả năng nào là vì dự án mới này được gia đình anh ấy đầu tư, nên trong khoảng thời gian này anh ấy đặc biệt dễ chịu với tôi không?" 

Mọi người nheo mắt suy nghĩ một lúc, rồi đồng loạt gật đầu: 

"Nghe hợp lý hơn đấy!" 

Sau một cuối tuần bận rộn, Kỷ Tuấn Tu mời cả nhóm đi ăn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!