Chương 47: (Vô Đề)

Thân thể có độ ấm cách quần áo ướt sát lại gần, ở nơi âm trầm hắc ám thế này, rốt cuộc cũng không loại trừ được cảm giác khủng bố, cũng khiến cho cô thấy căng thẳng chợt thả lỏng lại.

Phải một mình đối mặt với nhiều yêu vật như thế thì nam nhân này xuất hiện cũng khiến cô có cảm giác an tâm vô cùng.

Úc Linh ôm chặt anh, cảm thấy ôm thế nào cũng không đủ, bất giác suýt nữa quên mất hiện trạng chung quanh, mãi cho tới khi một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên, "Hề Triển Vương, thời gian rất gấp, có thể đi được chưa?"

Giọng nói vang lên đột ngột, vừa nghe thấy thật quá chán ghét.

"Anh vội thì xin cứ tự nhiên" Giọng Hề Từ vẫn là loại âm thanh hiền hòa dễ nghe, hơn cái giọng lạnh thấu xương kia nhiều. Vân Tu Nhiên bất giác không mở miệng nổi.

Úc Linh hai tay ôm anh cọ cọ, lúc này mới quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Vân Tu Nhiên đang đứng ở xa xa, trong tay cầm đèn dẫn hồn.

Đèn dẫn hồn có luồng sáng vàng ấm áp cháy mạnh, ánh sáng màu vàng nhu hòa làm nổi bật khuôn mặt người ta, khiến cho áo trắng kia càng thêm xuất trần, ở cái nơi đầy u tối trong rừng này, tựa như thần tiên vậy bừng sáng lên, khiến cho người ta nổi lên mấy phần cảm tình tin cậy. Rõ ràng lá bùa vàng đốt sáng kia là do anh ta đốt.

Hề Từ cúi đầu, một tay ôm lấy eo cô, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, như đang an ủi cô vừa rồi bị tổn thương vậy. Không thể phủ nhận, dưới tiết tấu vỗ đều dịu dàng ấy, cô chậm rãi khôi phục lại bình thường, sau đó hỏi một câu ngốc nghếch, "Sao các anh lại tìm được em thế?"

Không một ai đáp lại. Vân Tu Nhiên đứng cách họ khoảng hai mươi thước, tay cầm đèn dẫn hồn, vẻ mặt hờ hững, cũng không có ý giải thích.

Hề Từ lại vỗ vỗ cô, nói với Vân Tu Nhiên, "Tôi đưa cô ấy về sơn trang"

Vân Tu Nhiên mặt căng thẳng chợt đổi, ép giọng đầy áp lực bảo, "Chỉ e không được rồi, nếu không nhanh chóng phá hủy lệ quỷ sống ở âm huyệt này, một khi để nó cắn nuốt âm thể trời sinh, chỉ sợ lệ quỷ kia càng lợi hại hơn, với sức một mình tôi chỉ sợ khó mà áp chế nổi nó"

Mặc dù tâm không cam lòng không nguyện, nhưng Vân Tu Nhiên vẫn không thể không thừa nhận, vị đại yêu cường đại này, nếu không có anh ra tay chỉ sợ hôm nay nhân lệ quỷ xuất thế thì âm khí càng mạnh. Điều này cũng là nguyên nhân khó đối phó với lệ quỷ, nó không cần làm gì, chỉ cần xuất thế khiến âm khí bùng lên, dẫn tới động khí thiên địa, thì chỉ khiến nhóm thiên sư càng thêm phiền phức hơn mà thôi.

Cũng bởi thế, tổ Dị Văn mới có thể chọn cách chung sống hòa bình với một số ít đại yêu, ký kết hiệp nghị. Dù gì thì cánh cổng đại yêu cũng cần linh khí thiên địa tu luyện, một khi linh khí thiên địa bị uế khí ô nhiễm, cũng vô cùng bất lợi với thân thể yêu, thậm chí còn có khả năng biến thành yêu vật tà ác nữa.

Nhưng mặc Vân Tu Nhiên tận tình khuyên bảo cũng không lay động được Hề Từ, anh đã muốn ôm lấy Úc Linh định trở về sơn trang rồi.

Thần sắc Vân Tu Nhiên lạnh lùng, cầm đèn dẫn hồn trong tay tung tới giữa không trung, đột nhiên rút ra một thanh kiếm gỗ đào, ngăn cản anh trở về.

"Tránh ra!" Hề Từ cũng lạnh lùng thốt lên y hệt.

"Hề Triển Vương, đừng quên điều thứ bảy trong hiệp nghị" Giọng Vân Tu Nhiên lạnh lùng, rồi bỏ thêm một câu nữa, "Tôi có thể trả thù lao cho anh"

Úc Linh nghe đến đó bất giác thấy buồn cười. Hóa ra cái câu "Thương lượng thù lao cho tốt" kia của Mễ Thiên Sư đều không phải là anh ta nói vu vơ, mà là hiệp nghị của nhóm thiên sư ư? Cô phát hiện ra, Hề Từ chắc vô cùng lợi hại trong mắt thiên sư, nếu không ngay cả Vân Tu Nhiên lợi hại như thế cũng gượng ép vừa muốn bỏ ra một số tiền lớn mời Hề Từ ra tay giúp.

Chỉ là hóa ra trợ lý thiên sư chiến đấu là có thể được lựa chọn bang này hoặc không chọn sao? Cô có vẻ khó hiểu với chuẩn tắc làm việc của tổ Dị Văn quá.

Mắt thấy hai "người" sẽ đánh nhau, Úc Linh kéo quần áo Hề Từ nói với anh, "Bỏ đi, thời gian không nhiều, trước tiên cứ đi một chuyến với Vân Thiên sư đi, em không sao"

Lệ quỷ vẫn còn muốn hại Du Lệ đó, Vân Tu Nhiên nói có vẻ nghiêm trọng, cô lo lắng cũng muộn, biết đâu có thể khiến lệ quỷ được lợi. Huống chi là một con người, tính thương tổn với lệ quỷ càng đáng sợ hơn với yêu vật không phải cùng loại, cũng phải giải quyết trước đã, miễn cho tới khi gặp tai ương thì không hay lắm.

Nghe thấy lời cô nói, Hề Từ hơi kinh ngạc, không ngờ cô cũng chủ động nhìn cảnh tróc quỷ, rõ ràng cô rất sợ loại này mà.

Úc Linh đành nói bất đắc dĩ, "Nếu Ngô Bằng Linh muốn hại Du Lệ, em cũng muốn xem xem đến cùng, sợ cũng chẳng cách nào khác rồi"

Hề Từ biết là vậy, cũng thấy cô không phải loại nhát gan, chỉ là sợ quỷ thôi. Cũng khác hẳn người nhát gan, cô chính là vậy, sợ quỷ cũng không có nghĩa là nhát gan. Do dự một lúc, rốt cuộc không kiên trì đưa cô trở về sơn trang nữa, Hề Từ nói về phía Vân Tu Nhiên, "Đi, anh dẫn đường đi"

Vân Tu Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu vị này quả thật mà đi rồi thì anh ta thật đúng là không ngăn nổi, dùng hiệp nghị nhân loại với yêu tộc ra uy hiếp, bản thân ta thấy có lúc chẳng có tác dụng gì lắm.

Vân Tu Nhiên lập tức cầm lấy đèn dẫn hồn đi trước làm gương, đi trong núi rừng đầy u tối này, dáng người vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng là đã được rèn luyện nhiều, hoàn cảnh như thế dù quấy nhiễu anh ta nhưng cũng không làm khó được.

Hề Từ đi đằng sau, mặc dù trong lòng còn ôm một người, động tác vẫn vô cùng nhanh chóng như cũ, thậm chí so với Vân Tu Nhiên anh còn thoải mái hơn nhiều, cứ như ban đêm ở trong rừng này như nhà anh vậy.

Úc Linh vùi vào trong ngực anh, chính là có cảm giác thế, cảm thấy không hổ là trợ lý thiên sư chiến đấu.

Thấy anh thoải mái thế, cô cũng an tâm nép vào trong lòng anh, không cưỡng ép mình nữa, Chủ yếu là bốn phía quá tối, thậm chí chung quanh cũng vốn không có đường đi, họ trực tiếp men theo dọc đường núi đi tới, nếu để cô tự đi thì chắc cô trở thành gánh nặng của họ mất, cô hiểu rất rõ nhược điểm đó.

Trời vẫn còn mưa phùn lắc rắc, cảnh sắc trong núi hoàn toàn do đêm đen bao trùm, ngoài ngọn đèn dẫn hồn kia tỏa ra ánh sáng vàng thì trời đất tối đen một mảnh, không có tý ánh sáng nào khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!