Đạo diễn Chung vừa đi, Úc Linh cũng vẫn chưa nói xong chuyện với Hề Từ, thì Du Lệ tới, mời họ cùng đi câu cá.
"Câu cá á?" Úc Linh nhìn thoáng qua màn mưa phùn mông lung màu xám ngoài cửa sổ, "Cậu chắc chắn là muốn đi câu vào lúc này chứ hả?"
"Đương nhiên rồi, yên tâm đi, sẽ không ướt đâu, chúng mình ngồi trong đình, chung quanh còn có cả cửa kính chắn mưa nữa, không bị ướt được đâu" Du Lệ cười nói, "Mình đã thăm dò khắp sơn trang này rồi, ở đây cái gì cũng có hết, nên suy sét tới cũng là vấn đề trời mưa thôi, chẳng trách mà ở gần đây có nhiều người thích lên núi thể nghiệm đến thế"
Nghe cô nàng nói thế, úc Linh có thể nói không sao, nhìn về phía Hề Từ, thấy anh cũng không có ý kiến gì, thì cùng nhau xuất phát tới ao cá sơn trang.
Trợ lý tiểu Trịnh cũng đã sớm đi tìm nhân viên sơn trang bố trí tốt chuyện câu cá rồi, đợi lúc họ tới đó thì ngồi thẳng lên đệm mềm trên ghế đá ngồi câu là ổn.
Hồ nước cũng không lớn, dù sao cũng được xây ở trên đỉnh núi sơn trang, tuy ngọn núi này là ngọn núi thấp nhất trong các ngọn núi chung quanh, nhưng đỉnh núi lại bằng phẳng, mới có thể xây được một tòa nhà trên dỉnh, tự dưng lại giống như Nông Gia Nhạc sơn trang vậy. Nhìn phía trước là núi non xanh biếc trùng điệp, núi cao thấp không đồng đều, tạo nên một khung cảnh đặc biệt.
Sau núi là một ngọn núi cao hùng vĩ, ở đó còn lộ ra một khu rừng nhỏ, có nhiều động vật hoang dã sinh sống, thực ra đều là thú nuôi trong nhà cả, có thể cho du khách đi vào đó săn bắn, thể nghiệm lạc thú săn bắn, đương nhiên có thể săn được rất ít, tất cả đều là nhân viên sơn trang tới giúp săn bắn. sau đó tìm một nơi để nấu nướng các món thôn quê, khiến du khách được hưởng thụ một bữa cơm đầy ngon lành.
Trên hồ nước có xây mấy đình bát giác, đan xen lẫn nhau phập phồng trên mặt nước nối bằng các cây cầu, trên cầu còn có vòm, chỉ cần nhìn thì đã khiến cho người ta có cảm giác cổ kính. Đình bát giác còn được lắp kính xung quanh, khiến lúc trời mưa thì đẩy nó ra, mưa cũng không lọt được vào bên trong đình để người trong đình có thể ăn uống thả cửa, tẹt ga.
Du Lệ vừa thả cần câu, vừa nói, "Các cậu xem, cũng được đó chứ? Còn nữa, nếu câu được cá, nhờ nhà bếp nấu cho, đương nhiên mình cũng có thể ra tay, rồi bảo nhân viên mang các dụng cụ nấu nướng tới là được"
Úc Linh nghe xong thì ngắm liếc Hề Từ một cái. Hề Từ ngồi cạnh cô, đang mắc mồi câu, quay đầu nhìn cô cười cười.
Hề Từ nhanh chóng ném câu ra xa ba thước, khi ném xuống phao gỗ còn nhảy bật lên, nhìn cực kỳ sống động.
Nước trong hồ được dẫn từ nước suối trên núi xuống, dĩ nhiên không ô nhiễm, khiến cá trong hồ sinh sống thịt vô cùng tươi ngon, nhiều người nghỉ phép đều tới sơn trang cũng tới hồ là vì đám cá này, hưởng thụ một bữa yến tiệc cá đầy mĩ vị, tuy giá cả có vẻ đắt hơn mấy lần dưới chân núi nhưng lại ăn đứt ở mùi vị.
Hơn nữa ở đây còn có quy định, muốn ăn cá thì tự mình câu, câu không được thì bỏ tiền gấp đôi ra mua là được.
Du Lệ kêu òa một tiếng, nói, "Không tồi, khởi đầu tốt đẹp, Úc Linh, chúng mình cùng cố lên"
Úc Linh ừ một câu, một tay tóm lấy cần câu, một tay cầm di động chơi trò chơi, vốn chẳng thèm để ý tới chuyện câu có được không.
Đợi khi Hề Từ liên tục câu được ba bốn con cá to, hai phụ nữ vẫn như cũ không câu được, Du Lệ không kìm nổi nhìn chằm chằm Hề Từ một lúc, rồi nói thầm, "Chẳng lẽ cá ở đây đều trọng nam khinh nữ hay sao? Đúng là kỳ thị giới tính mà"
Đợi khi Hề Từ tiếp tục câu được sáu con cá nữa, Du Lệ và Tiểu Trịnh hết nói nổi luôn. Tiếp đó Hề từ ngồi chọn chọn nhặt nhặt, rồi thả ba con khá nhỏ xuống hồ, lại tiếp tục câu chỉ lát sau lại câu tiếp được một con nữa.
Mặt Du Lệ trầm xuống chẳng nói được câu nào. Úc Linh cất di động đi, đem cần câu cắm xuống đất, đi rửa tay uống trà, cô cũng không câu được con cá nào như thế.
Du Lệ nghẹn họng hai mắt mở trừng nhìn hồ nước. Sau đó lại câu lên được một con, Hề Từ thả cá xuống, đẩy bồn gỗ ra trước mặt Úc Linh rồi hỏi, "Em thích ăn loại cá nào?"
Úc Linh ngồi xuống nhìn bồn nước, nhìn đám cá bơi lội trong bồn, bảo, "Em chỉ biết được mỗi cá trắm cỏ thôi, còn đây là cá gì thế?"
"Cá khuê, là thứ cá có thịt rất ngon"
"Vậy giữ lại đi"
Hề Từ cười, cúi đầu cùng cô xách bồn cá, nói rõ ràng tám loại cá lớn nhỏ trong thùng cho cô nghe, bảo cô từ từ mà chọn, chọn xong thì hỏi cô xem cô thích ăn kiểu nào.
Hai người một cứ bình thản, một cứ cười cười nói nói, rõ là đang bàn cách nấu cá thế nào, còn Du Lệ và tiểu Trịnh ở bên đều chua xót.
Các cô cũng lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra có một người đàn ông thì là chuyện hạnh phúc đến thế, chuyện này quả thật là máu chó mà.
Để lại năm con cá, số còn lại thì đều phóng sinh hêt, tiếp đó Hề Từ gọi nhân viên sơn trang tới chuyển đồ nấu nướng và một số gia vị tới, trình diễn cho tất cả mọi người toàn cảnh quá trình nấu ăn đầy tính nghệ thuật.
Mùi cá tiên thơm phức bay từ cửa sổ bay ra, dù bên ngoài trời đang mưa, nhưng mùi hương vẫn khiến mấy người trong đình bát giác bên cạnh kìm không nổi nhìn vống sang.
Du Lệ và tiểu Trịnh thầm nuốt nước bọt, Du Lệ đơn giản không câu nữa, đến cạnh Úc Linh bảo, "Tay nghề nấu nướng của chồng cậu giỏi quá, có phải anh ấy là đầu bếp không đó?" Nói thế nào thì đầu bếp còn sang hơn nghề nhân viên chuyển phát nhanh nhiều, cũng hấp dẫn rất nhiều cô gái đó chứ? Hay đây là một đầu bếp kiêm nhân viên chuyển phát nhanh chăng?
"Dừng nghĩ lung tung lại đi, anh ấy chính là nấu cái gì cũng ngon đó, nhưng cũng không phải đầu bếp đâu" Úc Linh nói, hạ giọng, "Vì thế anh ấy chẳng có liên quan gì tới chuyện nấu nướng phục vụ người khác đâu"
Du Lệ nghe cô nói, quay đầu nhìn nhìn, phát hiện ra mọi người xung quanh đều nhìn tới, trong đó còn có mấy người trong đoàn làm phim nữa, đều đứng hóng gió bên hồ nước, có vẻ như muốn tới góp ăn vậy, Du Lệ bảo tiểu Trịnh nhanh chóng đi đóng cửa đình bát giác lại, thể hiện rõ việc cự tuyệt bất cứ hành vi nào muốn tới ăn chực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!