Phát hiện ra cô đã trở lại hơn nữa còn đứng cạnh mình không nói câu nào mà nhìn, trên mặt Hề Từ không có vẻ mệt mỏi, ho khẽ một tiếng nói, "Không ngờ tìm lâu thế, mới tìm thấy một màn em lên sân khấu, cái này chắc là em đi?"
Úc Linh nhìn thóang qua sau tấm màn đang bấm tạm dừng, duy trì màn hình trong di động, thì gật gật nhìn anh, ngồi lên ghế bên cạnh, cầm lấy ly nước uống.
Ánh mắt Hề Từ nhìn dọc theo khóe môi cô trượt xuống, chiếc cổ trắng nõn, anh đã tự mình thể nghiệm qua mùi vị hôn lên cái cổ đó tuyệt diệu tới mức nào rồi, cuối cùng ánh mắt lại chuyển tới giọt nước còn động trên chiếc môi hồng, hỏi, "Đây là bộ kịch dân quốc đi, sao lại yêu cầu gián điệp phải che mặt thế?"
Đây quả thực là vấn đề hay, từ sau khi bộ kịch dân quốc ra đời, bộ kịch này đã trở thành đề tài hót trên mạng.
Thứ nhất là do cốt truyện dứt khoát, vì vị đạo diễn bộ kịch này rất am hiểu nhân vật nữ diễn, đặc biệt là am hiểu việc phụ nữ chiến đấu thế nào, có thể khiến người xem không muốn xem cũng trở nên muốn xem.
Thứ hai là Du Lệ ở bộ kịch này đảm nhiệm vai diễn chính, chỉ là giá trị ở nhan sắc, bởi vì kỹ thuật diễn của Du Lệ không bằng các nữ và nam khác, đề tài nóng, ngược lại thúc đẩy bộ kịch này lên cao, càng khiến bộ kịch này thêm nổi, càng thu hút nhiều người xem.
Đại khái là do nói quá nhiều tới chiến tranh trong bộ kịch này, nhiều người xem, cũng chọn nhiều, trong đó có Úc Linh mới lên sân khấu có ba lần, song mỗi lần đều là nữ gián điệp che mặt, sau đó bị phun tào, bảo đây là dân quốc, gián điệp dân quốc còn định che mặt sao, muốn diễn kịch võ hiệp linh tinh gì đó sao? Phun đến sướng cả mồm.
Úc Linh lại uống một ngụm nước, bình tĩnh nói, "Đạo diễn bảo em là mặt cá chết, chẳng có tý dao động nào, là tối kỵ của diễn viên, nhưng nể mặt Du Lệ đành dành vai diễn này cho em, sau đó thử vài lần, bảo biểu hiện của em không được khả quan lắm, mới để cho em che mặt, nói vậy cũng là tăng thêm hiệu quả tương phản mạnh, quả nhiên sau khi bị người ta phun tào, loại phun tào đó cũng coi như một loại tuyên truyền"
Mặt Hề Từ lập tức sầm sì, nói an ủi, "Thực ra anh thấy em diễn khá tốt, vừa xinh đẹp lại tài hoa, nhất định là mắt đạo diễn kia có vấn đề, mới bảo em là mặt cá chết…Hơn nữa cá chết cũng ăn khá ngon mà"
Úc Linh hơi cong môi lên hỏi anh, "Em tài hoa ở chỗ nào?"
"Em đọc sách rất giỏi, bà bảo năm nào em cũng đứng đầu trong top mười, còn lấy được học bổng nữa" Vẻ mặt Hề Từ nghiêm túc.
Úc Linh cười phì một tiếng, nhìn bộ dạng anh hơi đỏ mặt, không kìm được thò tay ra xoa xoa mặt anh, cho tới khi mặt anh càng ngày càng đỏ rực lên, cuối cùng mới thu tay lại, tiếp tục chậm rãi uống nước.
Thật ra lúc tham gia diễn bộ kịch dân quốc này, cô còn chưa tốt nghiệp đại học, thuần túy cứ đi theo Du Lệ để tăng thêm hiểu biết thôi, diễn xuất gì cũng không để ý. Nhưng sau đó cô mới biết rằng, vị đạo diễn kia sở dĩ muốn cho nữ gián điệp che mặt không lộ ra hoàn toàn là do ông già nhà họ Giang lên tiếng, cũng không muốn để cô biến thành con hát, làm hỏng mặt mũi của nhà họ Giang. Cũng vì chuyện này mới khiến cô quyết định đi theo ngành giải trí.
Tốt thôi, cô quả thật là tùy hứng, người khác càng không cho cô làm thì cô càng phải đối nghịch, đến nỗi sau đó người nhà họ Giang có tức giận ném vỡ đồ vật thì cũng chẳng có liên quan gì tới cô cả.
"Vậy em có thích diễn kịch không?" Hề Từ tiếp tục tìm hình ảnh cô trên sân khấu, vừa hỏi, rất thích cảm giác tán gẫu với cô, hai người ngồi bên nhau, cứ thoải mái nói chuyện cảm giác vô cùng bay bổng.
"Cũng bình thường" Úc Linh xoa mặt mình, "Nhưng nếu muốn diễn tốt mà nói, thì đầu tiên em phải tập biểu hiện, biểu hiện của em chẳng khả quan tý nào cả"
"Luyện tập thì luyện thế nào?"
"Đầu tiên là nhìn gương luyện, luyện biểu hiện của vui, giận, yêu, ghét làm căn cơ…"
***
Bà ngoại ở lại viện hai ngày nữa, cảm thấy mình có vẻ khỏe lắm rồi, cuối cùng hạ quyết tâm muốn xuất viện, ai tới khuyên cũng vô dụng.
Úc Linh hết cách đành giúp bà làm thủ tục xuất viện, cầm lấy đơn thuốc bác sỹ viết, thu dọn xong mọi thứ rồi cùng nhau trở về nhà Hề Từ.
Tuy bà ngoại muốn về thôn, nhưng sau khi Úc Linh và Hề Từ khuyên bảo thì quyết định ở lại huyện vài ngày, cũng tiện để đi bệnh viện kiểm tra, hơn nữa nhà Hề Từ và nhà thím Lục cũng chỉ cách mấy con phố, đi mười phút là tới, rất tiện cho bà ngoại ra ngoài, bà ngoại cũng đồng ý ngay.
Xe ngừng ở cửa, Hề Từ mở cửa xe, Úc Linh đỡ bà ngoại xuống xe. Lúc vào tới trong nhà, bà ngoại nhìn thấy cảnh hoa cỏ tươi đẹp trong sân, bất giác cười nói, "Ở đây thực sự có hoa cỏ này, không khí cũng tốt nữa, thật tuyệt, những thứ này đều là của A Từ phải không?"
Hề Từ cười một tiếng, đáp, "Thật ra ở huyện thành cũng khá tốt, hay bà ở lại đây đi ạ"
Tuy huyện thành không khí cũng không trong lành như ở thôn, song không khí ở nhà Hề Từ trong sân này đều là do kỳ hoa dị thảo tinh lọc cảm, tuyệt đối chẳng kém ở trong thôn tý nào, có nhiều người tới nhà Hề Từ ai nấy cũng đều suýt nữa muốn ở lại không đi nữa.
"Đúng đó, bà à, chúng ta ở cùng nhau đi ạ" Úc Linh khuyên nhủ.
Bà ngoại lắc đầu, "Aizzz, hơn nửa đời người ở trong thôn rồi, cũng biết mấy ông bà già ở trong thôn, lúc nào cũng thấy quyến luyến muốn chuyện trò, thật sự là tiếc quá, sau này nói sau vậy"
Thấy thế, Hề Từ và Úc Linh không khuyên bảo bà nữa. Đỡ bà ngoại vào phòng khách, con Anh Vũ Kim Cương tím lam đậu trên giá có nhãn lực cực phi thường kêu lên, "Hoan nghênh hoan nghênh, xin chào bà, bà vất vả quá"
Úc Linh và Hề Từ mặt hơi đen sì nhìn con Anh Vũ Kim Cương, nhưng bà thì lại cười rộ lên nói, "Đây là con Anh Vũ do A Từ nuôi đó à? Rất tinh quái đó"
"Nó sẽ nói lắm lời lắm đó bà ạ, bà thấy nhàm chán thì cũng có thể nói chuyện phiếm với nó ạ" Úc Linh đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!