Chương 27: (Vô Đề)

Sau khi đi vào bệnh viện, Hề Từ dựng xe, cả hai cùng sóng vai đi trên đường bộ vào viện, giữa đường gặp bác sỹ và hộ sỹ nhìn họ, vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc hoài nghi quan hệ của họ. Bởi vì sáng sớm nay cả hai cùng đồng thời tới, khiến người ta không thể không nghi ngờ.

Trước khi đi vào phòng bệnh bà ngoại, Úc Linh hơi hồi hộp.

Tuy tối qua Hề Từ và cô ép đám quái vật hút sinh mệnh bà ngoài đi, lại đặt bồn lục la trước giường, trong lòng vẫn bất an như cũ, vẫn lo lắng hôm nay tới đây, lại nhìn thấy bà ngoại già nua hơn ngày hôm qua. Từ lúc cô quan sát tới giờ, quái vật gì đó cũng sẽ không lập tức đoạt đi sinh mệnh mọi người ngay, mà cứ hút từng ngày từng ngày một cho tới khi người đó già dần đi, sinh mệnh bị sói mòn cạn kiệt.

Sau khi Hề Từ gõ cửa, cả hai cùng nhau tiến vào. Bà ngoại đã tỉnh, dựa trên giường, dì hộ lý đang giúp bà lau mặt.

Úc Linh nhìn kỹ thì thấy khí sắc bà ngoại giống như hôm qua, ngay lập tức trong lòng thả lỏng, hiểu rõ tối qua sau khi họ rời đi, lũ quái vật đó không xuất hiện nữa. Trong lòng cũng cân nhắc, sau này có cần kéo Hề Từ về canh giữ bên bà ngoại để đề phòng chẳng may hay không?

Nhìn thấy họ, bà ngoại rất cao hứng, nếp nhăn trên mặt giãn ra mấy phần, cười ha ha nói, "Sao các cháu tới sớm thế? Không nghỉ ngơi nhiều đi hả?"

Hề Từ cười bảo, "Trong lòng chúng cháu nhớ bà, nghĩ muốn tới ở bên bà ạ. Bà ơi, chúng cháu mang bữa sáng tới cho bà đây"

Dì hộ lý không rõ hôm nay họ lúc nào sẽ tới, vì thế đã đi nhà bếp bệnh viện mua bữa sáng rồi. Với chuyện những thanh niên này lấy tốc độ kết hôn điên cuồng như hôm qua, còn tiến vào hình thức ở chung nữa, dì hộ lý cảm thấy mình cũng không cách nào hiểu được ý nghĩ của bọn trẻ, nghĩ tới họ ở chung tối qua, kiểu gì cũng sẽ tới muộn chút, ai ngờ lại tới sớm như thế.

Nghe thấy Hề Từ nói có mang theo bữa sáng, bà ngoại càng cao hứng hơn, qua một tối, hiện giờ đã tiếp nhận Hề Từ là cháu rể rồi, vốn thích anh, hiện giờ càng nhìn càng thấy hài lòng. Cháu rể thì cũng coi như một nửa cháu ngoại, cháu ngoại hiếu thuận với mình, bà lão dĩ nhiên cao hứng rồi.

Hề Từ mang bàn nhỏ lên giường. Úc Linh múc cho bà một chén cháo ngao đặc, một đĩa dưa chuột giòn, còn có một phần bánh rán hành trứng gà, bà ngoại ăn một miếng cứ khen bánh rán hành trứng gà liên tục, gật đầu bảo, "Bánh rán hành trứng gà này mùi rất đặc biệt, do A Từ làm hả/"

Hề Từ hơi thẹn cười rộ lên, "Bà thích là được ạ"

Bà ngoại khen tay nghề Hề Từ giỏi, nhìn cháu gái ngồi cạnh không nói câu nào, trong lòng càng thấy vừa lòng với Hề Từ. Đức hạnh của cháu gái bà còn không biết sao, mười ngón tay chẳng dính tý nước nào, hơn nữa chỉ hay bắt bẻ, chỉ cần không ai nấu cơm cho nó thì nguyện bị đói cũng không muốn ăn bừa, đây là do Giang gia dạy nó hư.

Lần này rốt cuộc không cần lo cho nó sau này không ai chăm sóc nữa.

Sau khi ăn sáng xong, bà ngoại bắt đầu quan tâm tới sinh hoạt tân hôn của cả hai, hỏi tối qua về có gặp phải chuyện gì không, tối qua ngủ ngon không, sau này vợ chồng phải nhường nhịn nhau cả đời mới tốt… Lải nhải, đều là những lời người già vẫn hay nói.

Hề Từ không mất bình tĩnh cứ mỉm cười gật đầu lắng nghe.

"Ôi, tôi vừa bước vào thì đã nghe thấy kết hôn gì gì đó rồi, ai kết hôn ạ?"

Một giọng lanh lẹ vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, rồi thấy thím Lục dẫn theo một đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào.

"Thím Lục" Hề Từ và Úc Linh cùng chào bà.

Thím Lục rõ ràng không có cảm giác Hề Từ gọi bà là "thím Lục" có gì khác ngày thường, nói với bà ngoại, "Bà Bảy này, Quan San và bạn trai của nó cũng tới thăm bà nè, đây là Tống Hi, là người thành phố Y"

Úc Quan San và bạn trai của cô đều hướng về bà ngoại gọi bà một tiếng "Bà Bảy", đưa giỏ hoa quả cho dì hộ lý bên cạnh.

Úc Quan San và Úc Quan Hương là hai chị em ruột, thật ra cả hai đều có điểm tương đồng, dáng người không quá cao, nhưng lại rất cân đối tinh tế, đi đôi giày cao gót lại khiến người ta thấy cao thêm, giống y thím Lục, là một cô gái nhanh nhẹn sôi nổi. Còn Tống Hi là một cậu nam có thân hình khá gầy nam tính, ngũ quan khá, đeo một đôi kính đen, khiến cho người ta có cảm giác rất thanh nhã hòa khí.

Hôm nay thím Lục dẫn con rể chuẩn tới cho người lớn xem. Sau khi giới thiệu con rể chuẩn xong, lại cất tiếng nói đón với nhóm Hề Từ, thím Lục cười khanh khách hỏi, "Vừa rồi mới vào cửa có nghe thấy bà lão nói kết hôn gì đó, ai kết hôn vậy?"

Bà ngoại bảo họ ngồi xuống, sau khi Úc Linh rót cho họ ly trà, mới thong thả nói, "chẳng phải là A Linh và Hề Từ sao, hai đứa này chiều qua đã tới cục Dân Chính đăng ký kết hôn rồi"

Nghe nói thế, thím Lục cùng Úc Quan San trợn tròn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không tin nổi. Một lát sau, thím Lục nói hơi khàn khàn, "Bọn chúng…Chẳng phải mới biết nhau đó sao?" Bà nhớ rõ hôm trước bố trí họ xem mắt, rõ ràng nghe thấy Úc Linh nói tháng trước lúc về thôn mới biết Hề Từ, tính toán cụ thể thì hai đứa mới quen biết nhau có một tháng thôi.

Bà ngoại rất bình tĩnh bảo, "Đúng vậy, nhưng bọn trẻ nó thích, chúng ta cũng hết cách rồi, cứ để mặc chúng đi"

Nghe nói thế, thím Lục và Úc Quan San đều không kìm được cùng nhìn về phía Úc Linh và Hề Từ, phát hiện ra Úc Linh vẫn bộ dạng lãnh đạm nhàn nhạt như cũ, thật sự chẳng nhìn thấy khác ở chỗ nào. Nhưng còn Hề Từ thì biểu hiện của anh không tồi, trong lòng nhóm bác gái lớn tuổi rất có cảm tình, hơn nữa lúc ánh mắt anh nhìn về phía Úc Linh thì vô cùng sui sướng thích thú, thực ra không ai hoài nghi cả.

Thím Lục cố sức tiêu hóa cho bằng được chuyện này, rồi vỗ đùi nói, "Ai da, ta đây chính là bà mai của chúng, không ngờ bọn trẻ này vừa lòng nhau thế, ta cũng thấy an tâm rồi" Sau đó đề tài lại đổi, nói tiếp, "Nhưng tuy đã đăng ký, hôn lễ không thể thiếu được, phải làm thật náo nhiệt mới được. Bà Bảy này, bà cảm thấy hôn lễ tiến hành bao giờ thì tốt đây? Hay là cùng làm với Quan San đi, hai chị em cùng nhau xuất giá, cũng coi như náo nhiệt, đến lúc đó ta mời mọi người trong thôn tới uống rượu mừng"

Bà ngoại nghe xong càng cao hứng, cứ như quên mất mình bình thường đang ốm đau vậy, chụm đầu vào cùng bàn bạc chuyện tiếp theo.

Úc Quan San và Tống hi ngồi cạnh cười lắng nghe, thỉnh thoảng nói chuyện với hai người Úc Linh.

"Sao đột nhiên em lại kết hôn thế?" Úc Quan San hỏi nhỏ, trong lòng vô cùng kinh ngạc, em họ này vốn là một đứa bé rất xinh đẹp, không biết có bao con trai đều tranh giành tình cảm vì nó, ai ngờ trong nháy mắt đã kết hôn rồi, đối tượng kết hôn lại vẫn là thằng nhóc nghèo có chút gia sản ở huyện thành…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!