Chương 252: Phiên ngoại 6

Sau khi Hề Bảo tròn tháng, yêu văn trên người cũng bắt đầu nhạt dần, qua mấy ngày, thì hoàn toàn biến mất.

Thừa dịp tắm rửa sạch cho Hề Bảo, Úc Linh nhìn toàn thể người con trai đánh giá, thậm chí còn vạch cẳng chân thằng bé ra nhìn nhìn, cuối cùng rất vừa lòng bóp nhẹ má, hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn mũm mĩm của bé.

Sau khi yêu văn biến mất, thoạt nhìn Hề Bảo tựa như đứa bé nhân loại bình thường vậy, đặc biệt làn da đỏ lúc vừa sinh ra cũng biến mất đi thay vào đó là một chiếc bánh bao trắng nõn vậy, là một đứa bé vô cùng xinh đẹp.

Ngũ quan Hề Bảo chưa nảy nở, nhưng nhìn tổng thể thì có thể thấy giống người cha, tựa như lúc phóng thích yêu lực Hề Từ thì hoàn toàn giống y chang, lớn lên nhất định sẽ trở thành một yêu nghiệt khác.

"Sao nhìn thế nào mà chẳng giống anh lúc bộ dạng con người nhỉ?" Úc Linh nghi hoặc hỏi, cô rất thích lúc Hề từ là con người, tinh khiết sạch sẽ, cười lên mang theo mấy phần xấu hổ ngại ngùng, khiến ai ai cũng thích, lúc trước bà ngoại thấy anh, cũng do nguyên nhân diện mạo đẹp quá mức của anh.

"Bán yêu đều là vậy mà"

Hề Triển Vương giải thích một câu, vừa ôm con trai, cầm khăn bọc lấy nó, đặt nó lên giường mặc quần áo vào.

Úc Linh nghi ngờ nhìn anh, thấy anh lau người con trai như thế, định mặc quần áo cho nó, cô định tới giúp lại bị anh cự tuyệt, "Em ngồi là tốt rồi, đừng để mệt"

Úc Linh thấy động tác anh thuần thục, rõ ràng nhìn bộ dáng ngập tràn yêu khí như thế, vậy mà lại có thể làm cái chuyện chỉ có con người mới làm này, hành động lại còn quá dịu dàng, tỷ mỷ, cẩn thận, khác hẳn loại đàn ông khác, rõ ràng hiện giờ lại chính là một người cha tốt.

Trẻ con mới một tháng còn rất nhỏ mềm, như người không xương vậy, ngày nào Úc Linh cũng phải tắm rửa và thay tã cho bé, nhìn thấy chân tay trắng nõn mềm mại của bé, cứ lo lắng sợ không cẩn thận làm gãy nó, thậm chí lúc ôm bé, cũng không dám dùng sức lớn. Ngày nào tắm rửa cho bé chân tay cũng vụng về, lúc thay quần áo thì nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé mềm mềm của bé, cuối cùng cũng hoàn thành hết cả buổi.

So với người mẹ chẳng hợp tư cách như cô đây thì cái người cha Hề Triển Vương này lại cô cùng có đủ tư cách.

Điều này khiến Úc Linh thấy hơi nản, nhưng chút chán nản đó nhanh chóng được hai người đàn ông an ủi ngay.

Cha cô nói thế này, "Phụ nữ các con mang thai sinh con đã vất vả vậy rồi, còn chăm sóc đứa bé thì nên giao cho đàn ông là được. Nếu cả chút chuyện nhỏ ấy nó cũng làm không xong thì chẳng bằng nhảy hồ tự vẫn luôn đi"

Lời cha Giang nói  vô cùng độc, nhưng ông cũng có lo lắng của ông. Năm đó, lúc con gái sinh ra, Úc Mẫn Mẫn ở cữ, mình mình ông chăm sóc chiếu cố.

Dù đã ly hôn, nhưng ông là cha đứa bé, hơn nữa ông còn biết lúc vợ mình mang thai một lòng mong chờ đứa con chào đời. Úc Mẫn Mẫn không có lý do gì chặn ông ở ngoài, không cho ông thăm đứa bé, hơn nữa, vì mình muốn ly hôn, nên bà cũng có mấy phần áy náy với ông, chỉ để mặc ông tìm cớ tới nhà, thường xuyên qua lại, chăm sóc, chiếu cố cho đứa bé đều được ông xử lý tất.

Hề Từ không mất hứng với lời cha vợ nói ác độc thế, là một trạch nam, anh chỉ thích ở nhà, vây quanh hai mẹ con, tiếp nhận việc chăm sóc đứa trẻ cũng lấy làm tự đắc. Tuy không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng có video và tư liệu liên quan đến chuyện này, lại có lời và việc làm mẫu mực của cha vợ, lại có thêm bị Tam Nương chuyên gia quyền uy chỉ bảo, chỉ trong mấy ngày đã làm được.

Hề Từ nhanh chóng mặc quần áo cho con, ôm nó đến bên cạnh cô.

Úc Linh xoa xoa mặt mềm nõn của con trai, phát hiện ra nó ngủ, môi phồng lên thổi bong bóng, buồn cười lấy khăn tay lau nước bọt của bé, hỏi, "Hề Từ, lúc nào chúng mình mới ôm nó về cho bà nhìn một cái nhỉ?"

Hề Từ đang thu dọn quần áo đã thay của đứa nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên đáp, "Mai đi, tối qua anh đã gọi điện cho bà ngoại rồi, cũng đã nói với bà rồi"

Từ sau khi đứa bé sinh ra, bà ngoại lại rất quan tâm, cứ ngày nào cũng gọi điện tới hỏi, đều do Hề Từ đáp lại.

Hiện giờ đứa nhỏ đã đầy tháng, yêu văn trên người cũng biến mất rồi, nhìn không có gì khác thường, cuối cùng cũng có thể ôm về cho bà ngoại và người trong thôn xem được rồi.

Vì thế sáng hôm sau, hai vợ chồng thu dọn xong, xách hành lý, ôm đưa bé chuẩn bị về thôn Ô Mạc.

Thấy họ phải rời đi, đám tiểu yêu Hồ Nguyệt cốc sôi nổi chạy tới.

(Hề Triển Vương, hai người định dẫn cục cưng đi đâu đó? Bao giờ mới về?)

"Về thôn Ô Mạc, thời gian ngắn thôi sẽ về"

Sau khi Hề Bảo sinh ra, nhóm tiểu yêu hồ Nguyệt Cốc đều đi đến cửa sổ nhìn ngắm một cái, nhìn nhìn, đã quen chuyện ở hồ Nguyệt cốc có đứa bé rồi, ngày nào mà không được liếc nhìn một cái thì cả người cứ khó chịu, thích tụ tập một chỗ trò chuyện đều là chuyện trẻ nhỏ cả.

Vì thế thấy hai người Hề Triển Vương họ định ôm tiểu bảo bảo rời đi, nhóm tiểu yêu cũng thật không muốn.

Tới trưa họ đã trở lại thôn Ô Mạc.

Hôm nay là ngày trấn trên tập hợp, người dân thôn Ô Mạc không nhiều lắm, chỉ có một ít người già trông nhà thôi.

Sau khi bà ngoại được tin, sáng sớm tinh mơ đã dậy mở cửa, đợi đến trưa, ngồi yên vị dưới tàng cây hòe, vừa nhìn về phía cửa con đường mòn đi ngang qua thôn, bên cạnh còn có mấy người già ngang tuổi  nói chuyện với bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!