Qua một tháng, cuối cùng Giang Vũ Thành cũng an bài xong chuyện ở công ty, ôm túi to túi nhỏ tới. Hề Từ tự mình lái xe đến sân bay đón ông.
Đợi sau khi vào núi, cuối cùng Giang Vũ Thành cũng biết cái gọi là góc núi có dạng gì rồi, ngoài dự đoán của ông, tuy không tiện giao thông, nhưng đường thực ra đi rất tốt, chỉ là…
Lúc ông xuống xe ở trên đường, đổi chỗ ngồi là trên lưng một con Vân Báo rất lớn, đi đường nhanh như chớp, Giang Vũ Thành hoàn toàn bị mộng bức.
Nó đây là đem động vật hoang dã cần được bảo vệ thành vật cưỡi sao?
Nhưng loài Vân Báo hoang to lớn thế, thực ra cũng không bình thường đi nhỉ? Quả nhiên chỉ có yêu mới có thể to lớn đến vậy.
Mãi cho đến lúc tới trước cửa hồ Nguyệt cốc, Vân báo mới dừng lại, hơi hạ thấp người xuống, để cho nhân loại trên lưng xuống.
Vân Báo là con yêu vẫn chưa biến hóa, luôn trở thành kẻ khuân vác hành lý cho Hề Triển Vương, đến giờ lại giúp Hề Triên Vương chở cha vợ, bảo trong lòng nó không có ý kiến gì thì không phải. Yêu từ trước tới nay cao ngạo, đặc biệt là loại tiểu yêu không thể nao tiếp xúc với Nhân loại như Vân Báo này, tư tưởng chưa khai hóa, rất coi thường nhân loại rời xa núi rừng, chỉ cảm thấy nhân loại không so được với yêu.
Nhưng nó không đánh lại Hề Triển Vương, chỉ đành khuất phục. Thôi bỏ đi, coi như cõng trên lưng thứ gì đó là tốt rồi.
Giang vũ Thành bị Vân Báo coi như "Thứ gì đó" ngồi cứng ngắc một chỗ, sau đó mới đưa tay ra vuốt lại tóc bị bay rối, sửa lại y phục và tự mình đứng dậy vẫn còn phong cách tổng tài Giang thị như cũ, anh tuấn nhiều tiền, khí định thần nhàn, năm trong tay một cách tự tin Thành phố Ba.
Tuyệt đối không thể đánh mất mặt con gái trước địa bàn yêu được.
Đợi sau khi ông ép hai chân cho đỡ run xong, trượt từ trên người Vân Báo xuống, chợt nghe thấy một giọng nhu hòa vang lên, "Cha à, đằng trước chính là Hồ Nguyệt Cốc đó"
Giang Vũ Thành quay đầu, nhìn về phía con rể yêu không rõ xuất hiện từ đâu.
Lúc trước con rể yêu nàu gọi Vân Báo đến làm vật cưỡi cho ông vào núi, con rể yêu này cũng không thấy tăm tích, cũng không rõ nó dùng cách gì mà theo kịp vậy.
Loài yêu có vẻ còn phức tạp hơn ông tưởng tượng nhiều.
Hề Từ là một người hành động, cuối cùng cũng nghênh đón được cha vợ từ xa tới Hồ Nguyệt Cốc.
Lần này đã là sau giờ ngọ, ánh sáng Hồ Nguyệt Cốc đều là ánh sáng bốn mùa, cũng không gây chói người, một đám tiểu yêu vô tư lự chơi đùa bên hồ, từ xa nhìn lại, tựa như một bông hoa nở rộ trên thảm cỏ xanh vậy, đủ loại màu sắc lông hoa lăn qua lộn lại, nhìn vô cùng hoang dã.
Từ lúc Hề Triển Vương đem nhóm tiểu yêu biến thành một đám động vật giống nhau như cuộn lại một đống đánh nhau vậy, nhóm tiểu yêu hàng ngày đã trở thành hạng mục giải trí, cả đoàn béo tấu con thỏ A Phì lưu manh, ngươi áp một chút, ta áp một chút, thường ép A phì dưới thân béo, điều chỉnh tính tham ăn của nó.
A Phì tham ăn đến mức cả thức ăn dành cho phụ nữ có thai cũng cướp, nhóm tiểu yêu không chịu nổi nó nữa, ngày nào chỉ cần nó đi tìm Giang Úc Linh xin ăn thì nhóm tiểu yêu sẽ béo tấu nó.
Tiếc là A Phì luyện ra một thân béo núc ních và một đám da dày lông mượt ấy muốn tẩn nó rất khó.
Giang Vũ Thành đi trên đường với Hề Triển Vương, không kìm được nhìn mấy con động vật nhỏ lăn thành một cục trên cỏ, trong lòng thấy bối rối.
Đó chắc là sóc đi? Kia chính là con thỏ đi? Kia chính là con khỉ đen đi? Đó là con linh miêu lớn đi? Đó chẳng phải là hồ ly sao? Đó là rắn mà… Vì sao những động vật đó lại cứ thể cuộn thành một đống lăn tròn ấy nhỉ? Quả thật là trái với bản tính của sinh vật mà? Thực sự rất phi khoa học.
Giang Vũ Thành nghi ngờ rồi nhanh chóng nhìn thấy con gái đứng ở căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo bên hồ, cao hứng đi tới, đánh giá sắc mặt con gái, bảo, "úc Linh, ba ba đã an bài xong chuyện công ty, có thể ở lại đây với con, gần đây thế nào? Thân thể có thấy gì không khỏe không? Có muốn ăn gì không/"
Cứ hỏi liên tục, thể hiện ngôn ngữ tình cảm dạt dào với con gái.
Úc Linh cười cười vẫy vẫy tay với Hề Từ, sau đó kéo hai đàn ông cùng vào trong căn nhà gỗ.
Nhóm tiểu yêu bên hồ tụ cùng một chỗ, bắt đầu thảo luận con người tới hôm nay,
(Giống đực nhân loại này là cha của tiểu thư Giang đó sao?)
(Sáng Giang tiểu thư chẳng phải đã nói rồi đó à? Ba cô ấy sẽ tới đây, bảo chúng ta ở chung với ông ấy cho tốt, hẳn là ông ấy rồi)
(Thoạt nhìn ông ấy có vẻ ăn khong ngon nhỉ, chẳng giống Giang tiểu thư cứ thơm như thế) A Phì tham ăn tổng kết một câu.
(Ông ấy là người, trên người không có yêu cổ quấn thân, đương nhiên không thơm rồi, ngươi cho là người nào cũng đều thơm như tiểu thư Giang đó sao?) Con nhím lông vàng phản bác.
Một con rắn xanh trườn tới xuốn chặt cổ nó, xì xì nói (ngoài ăn ra, ngươi còn tưởng gì khác sao? Cứ ăn đi, ăn rồi ngươi sẽ béo chết đi! Nghe bảo la Phách Vương Đông Bắc bên đó có một con thỏ yêu, sau đó người ta biến hóa thành một nữ nhân khuynh thành giống đảo quốc, chuyên quyến rũ đàn ông. Mà nhìn ngươi này, tính cách này, sau này đến cả bà lão bảy mươi tuổi cũng không quyến rũ được đâu)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!