Sau khi kết thúc trò chuyện, Úc Linh xoay người thì thấy bà ngoại và Hề Từ đang khách sáo nhìn cô. Cô coi như chẳng có chuyện gì, ngồi lên ghế, tiếp tục im lặng làm người nghe, cũng không có ý mở miệng.
Thấy thế bà ngoại và Hề Từ đều có ý nghĩ giống nhau lại tiếp tục chủ đề vừa nói, chuyện trò công việc của Hề Từ, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Rồi cũng qua thời gian nghỉ trưa của bà ngoại, Hề Từ liền cáo từ rời đi, nói với bà ngoại, "Bà bà Úc, cháu đi trước đây, mai cháu lại tới thăm bà"
Bà ngoại nhìn cười ha ha đồng ý, bảo anh cứ đi làm việc đi không chậm trễ, có thời gian thì tới gì gì đó. Hề Từ mỉm cười vẫn ôn hòa như cũ.
Úc Linh thấy bộ dạng cao hứng của bà ngoại, tựa như chỉ cần có Hề Từ xuất hiện trước mặt bà thì bà vui vẻ vô cùng, thật lòng thích Hề Từ.
Cô đứng dậy đi tiễn Hề Từ. Ra khỏi phòng bệnh, Hề Từ chưa vội đi ngay, mà đề nghị, "Thời tiết hôm nay khá đẹp, chúng ta đi dạo dưới vườn hoa kia đi"
Giọng anh nghe rất ôn hòa, nhưng vẫn nhận ra được thần sắc anh hôm nay hồi hộp, loại hồi hộp đó là kiểu đàn ông thích phụ nữ nhưng chỉ thấp thỏm lo cô ấy cự tuyệt, nhưng vì anh trông rất tuấn tú sạch sẽ, loại bộ dạng lo lắng thấp thỏm ấy ngược lại càng khiến người khác không đành lòng.
Úc Linh nhìn anh một cái, đụng phải ánh mắt như ngọc lưu ly của anh, có thể gật cũng có thể không, cùng anh đi xuống lầu, chậm rãi đi tới vườn hoa trong bệnh viện.
Lúc này trời đã vào trung tuần tháng năm, ở huyện thành vào đầu hạ rực rỡ ánh nắng, gió mát ào tới, khí hậu hợp lòng người, vẫn chưa tới mức nóng đỉnh điểm, nhìn hoa xanh chồi lá, càng khiến cho tâm tình con người ta xao động nhiều hơn.
Úc Linh nhìn chằm chằm cây râm bụt đang nở hoa trong góc vườn, dưới ánh mặt trời nụ hoa nở càng rực rỡ, không giống như đêm tối dữ tợn khủng bố tý nào, khiến tâm tình cô vô cớ có chút áp lực.
"Sao vậy?" Hề Từ nhìn một nửa mặt cô, thấy tia thần sắc rất nhỏ trên mặt, cảm giác được tâm tình của cô có vẻ không ổn lắm.
Úc Linh đáp lại một câu là không sao, đưa tay ngắt đóa hoa dâm bụt, nghĩ tới cái gì, chợt rụt tay lại, không thể gây ra thủ đoạn ngắt hoa đang lúc nở như thế, mà nhặt một bông hoa héo khô dưới đất lên xoay xoay trong lòng bàn tay.
Hai người đi dạo bừa trong vườn hoa, cũng không nói câu nào, thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên gặp bệnh nhân hoặc người nhà cũng đi tản bộ. Cô không phải người thích nói chuyện, Hề Từ cũng không phải người hay nóng nảy, không tìm cách nói, cứ như chỉ cần ở cạnh khiến tâm tình cô tốt lên là được.
Úc Linh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn người thanh niên an tĩnh đứng cạnh. Hôm nay anh ăn mặc bộ quần áo nhàn nhã, màu tím làm chủ đạo, thoạt nhìn vô cùng thanh xuân tươi mát, hơn nữa gương mặt tuấn tú kia, cứ giống như một cậu bé tinh khiết hào sảng vậy. Ánh mắt anh vẫn nhìn lên người cô, lúc đụng phải ánh mắt cô, đôi mắt hơi cong lên, lộ ra nụ cười vui sướng, thanh tân thoải mái trong sáng, xinh đẹp.
Trong lòng Úc Linh khẽ chấn động, định nói gì đó lại thôi, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm lấy di động, nhìn thấy người gọi trên màn hình, thần sắc hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn ấn nút nghe.
"Sinh nhật bà nội, chị không về sao?"
"Không về!" Úc Linh đáp lãnh đạm. Bên đầu dây kia trầm mặc chút, nói chậm rãi, "Thực ra, ngày đó có người nhà họ Thiệu tới, còn có cả anh Sâm nữa…"
"Chẳng liên quan gì tới tôi cả" Giọng cô vẫn lãnh đạm như cũ, không nghe ra cảm xúc phập phồng tý nào.
Đối phương bị cô chặn họng nghẹn lại, thở nặng nề hơn, tiếp đó nén giận nói, "Giang Úc Linh, hôm qua tôi gặp anh Sâm rồi, anh bảo tôi chuyển lời đến cho chị, sinh nhật bà nội, anh ấy hy vọng nhìn thấy chị, bảo chị đừng có lúc nào cũng cắt điện thoại thế…"
"Giang Úc Y, nói thẳng ra đi" Úc Linh lại cắt ngang lần nữa.
Giang Úc Y xiết chặt di động, giọng như rít từ kẽ răng ra, "Chị có phải vẫn đang trách tôi lúc trước chuyện gây cho hai người phải chia tay không? Chị yên tâm đi, sau này tôi sẽ không gây ra chuyện ngu xuẩn đến thế nữa, sinh nhật bà nội lần này là một cơ hội, nếu chị về, chị có thể nhân cơ hội này hàn gắn lại với anh Sâm…"
"Cô nghĩ quá nhiều rồi, tôi chẳng liên quan gì anh ấy nữa" Úc Linh vẫn nói giọng lãnh đạm, "Tôi cũng không nghĩ cách lợi dụng Giang gia để gả cho nhà họ Thiệu, huống hồ tôi đã có bạn trai rồi"
"Hả?" Giang Úc Y chấn động, trực giác nói, "Không thể nào" Không ai hiểu rõ tính cách Giang Úc Linh hơn cô, sao có thể nói lạnh tanh là đã có bạn trai rồi chứ?
Úc Linh cũng hết kiên nhẫn nói chuyện với cô ta nữa, dập máy ngay. Vừa tắt máy xong, thì nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh, "Cô có bạn trai rồi hả?"
Úc Linh nhìn anh một cái, thuận miệng nói, "Chưa, tôi lừa cô ấy thôi" Nói xong, lại nói tiếp, "Vừa rồi là em gái tôi"
Hề Từ rõ ràng cảm giác được tình cảm giữa cô và em gái ruột có vẻ không được tốt lắm, biết ý không hỏi gì thêm, nhưng thực ra mặt Úc Linh trầm xuống, thần sắc hơi thay đổi, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hỏi, "Anh thích tôi à?"
Lời nói thẳng quá, thẳng tới mức mặt Hề Từ đỏ lên, nhưng rốt cuộc anh cũng là đàn ông, vào lúc này mà rụt rè thì chẳng đáng mặt đàn ông nữa. Hít sâu một hơi, anh đáp, "Đúng vậy"
Thần sắc Úc Linh không thay đổi gì, cứ như chưa từng hỏi câu như thế vậy, lại nói tiếp, "Vậy anh có muốn kết hôn cùng tôi không?"
"…Đương nhiên rồi, hôm qua tôi cũng vì chuyện kết hôn mới đi xem mắt với cô mà"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!