Thím Lục nhìn thấy người ngồi, lập tức cười tươi nói, "Hề Từ, đợi lâu chưa?"
Hề Từ đứng dậy, vô cùng ga lăng kéo ghế ra cho họ ngồi, mỉm cười bảo, "Không ạ, cháu cũng vừa tới" Nói xong, anh nói với Úc Linh, "Úc tiểu thư"
Lúc này thím Lục mới giật mình, "Hóa ra các cháu đã biết nhau rồi?"
Hề Từ nhìn Úc Linh, cặp mắt ngọc kia in rõ ảnh ngược của cô, đáp, "Đã gặp mấy lần rồi ạ, nửa tháng trước, cháu có đi chuyển phát nhanh ở thôn Ô Mạc, sau đó trời mưa cũng không đi nổi, nên có tá túc một đêm ở nhà cô Úc ạ"
Thím Lục cười to, "Đây đúng là duyên phận mà" Nói rồi kéo Úc Linh ngồi xuống, nói với Úc Linh, "Thím không biết các cháu hóa ra biết nhau, như vậy càng tốt, chứng minh các cháu là người có duyên phận, cứ coi như bạn bè là được"
Loại chuyện xem mắt này, ở đâu cũng thành quy củ không lời, trong lòng ai cũng biết rõ, nhưng lại thích một câu "kết bạn" loại lời này chỉ nói bề ngoài thôi, nếu xem mắt không thành thì chân chính kết bạn, thành thì càng tốt, bất kể quả ra sao, đều không để ai phải xấu hổ cả.
Vì thế ở bên ngoài, người ta cũng không nói rõ xem mắt gì gì đó. Úc Linh ngồi đối diện Hề Từ, thấy anh đưa mắt nhìn, ánh mắt chợt lóe, thì gật gật đầu với anh.
"Thím Lục nói đúng lắm ạ, chắc chắn là duyên phận rồi" Hề Từ mỉm cười phụ họa, giọng ôn hòa nhã nhặn vang lên, càng nổi bật trong quán cà phê.
Nếu hai bên đã biết nhau, thì thực ra cố gắng của bà mối cũng đỡ hơn, không khí hài hòa hơn. Nhưng trong lòng thím Lục vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay, dĩ nhiên không thể ở lâu.
Hiện giờ bà càng nhìn càng thấy hai người trẻ tuổi này rất hợp, tiếc là thân phận hai người quá kém, tuy bà không rõ nhà họ Giang bên đó thế nào, nhưng cũng biết rõ tập đoàn Giang Thị là con quái vật khổng lồ, đến người như bà ở cái huyện nho nhỏ này cũng biết cả, có thể thấy nhà họ Giang giàu có tới mức nào. Hề Từ rốt cuộc chỉ là một thanh niên có chút của cải ở cái thành phố Y này, như người ta nói, điều kiện anh không tồi, nhưng trước mặt Giang gia thì chính là thằng bé nghèo, có sao cũng không xứng với con gái nhà họ Giang.
Nghĩ tới đây, thím Lục lại nhìn Úc Linh đang ngồi bên thong thả uống cà phê, cũng không biết cô nghĩ sao, dù tính đồng ý với bà ngoại đi xem mắt, nói vậy cũng không để ý lắm, hai người nhất định không có khả năng rồi.
Tuy trong lòng tiếc nuối, trên mặt thím Lục cũng không biểu lộ ra, nói chuyện phiếm với Hề Từ mấy câu, uống một ly cà phê, thức thời rời đi, nói với họ, "Hai người các cháu cứ tiếp tục ngồi, thím còn có việc đi trước nhé"
Sau khi đợi thím Lục đi rồi, trong góc phòng chỉ còn lại hai người, bất giác quán cà phê im ắng, tiếng âm nhạc lãng bãng vang vọng.
Vẫn là Hề Từ mở lời trước, anh hỏi, "Hiện giờ sức khỏe bà thế nào rồi? Bà vẫn ổn chứ?"
Úc Linh thả chén cà phê xuống, nhấp miệng nói, "Hiện giờ bà đang nằm bệnh viện nhân dân, không ổn lắm" Nói rồi nhìn anh một cái.
Hề Từ lắp bắp kinh hãi, bảo, "Vậy đợi lát nữa tôi cùng đi thăm bà mới được"
Úc Linh gật gật đầu. tiếp đó Úc Linh lại mở lời hỏi anh, "Gần đây anh có làm công việc chuyển phát nhanh nữa không? Lần trước tôi thấy đã đổi người chuyển phát nhanh vào thôn rồi"
Hề Từ không ngờ cô cũng để ý tới điều này, trong mắt tức khắc có mấy phần vui sướng, giọng càng thêm nhu hòa ấm áp, nói, "Công việc của tôi phức tạp lắm, chuyển phát nhanh cũng chỉ là một trong số đó thôi, lần trước đi làm việc khác, để đồng nghiệp đi thay"
Úc Linh "vâng" một tiếng, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của anh, rốt cuộc không kìm được hỏi ra, "Anh hiện giờ bao tuổi rồi?"
"Hai mươi tám"
Úc Linh, "…"
Rốt cục Úc Linh cũng kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không thấy hiện giờ anh đã hai tám tuổi, rõ ràng thoạt nhìn như đang còn giao thời giữa thiếu niên và thanh niên, chẳng có tý cảm giác đã được rèn luyện trong xã hội, không phải nói anh chững chạc, mà gương mặt quá trẻ này lại thêm khí chất quá sạch sẽ kia nữa, đều rất dễ lừa người ta.
Thoạt nhìn anh, tựa như một thanh niên đang ngập tràn sức trẻ, đang vào độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, khí chất sạch sẽ, sức sống dào dạt, khiến người ta nhìn thấy mà không kìm được lại chợt nhớ tới quãng thời gian thanh xuân đẹp nhất vô lo vô nghĩ của cuộc đời kia.
Phát hiện ra người này cũng không phải là em trai như cô thấy, Úc Linh lại rầu rĩ không buồn hé răng.
"Thực ra tôi biết cô gái thím Lục muốn giới thiệu là cô" Hề Từ mở lời.
Úc Linh, "…"
Úc Linh mộc mạc nhìn anh một lúc, sau đó mới chậm rãi ừ một câu.
Thấy bộ dáng cô như thế, Hề Từ không kìm được phì cười, trên mặt hơi thẹn thùng, phảng phất như thổ lộ kiểu thế thật khiến anh chẳng có ý tốt gì, anh lại nói tiếp, "Biết là cô, tôi mới tới. Đúng rồi, cô đói bụng chưa? Muốn ăn chút gì không? Sau khi ăn xong chúng ta tới viện thăm bà bà Úc đi"
"… Ăn gì cũng được"
Vì thế Hề Từ gọi nhân viên phục vụ tới, cả hai cùng ăn phần ăn ở quán cà phê, rất thoải mái, cuối cùng tiêu phí ở huyện thành còn thoải mái hơn ở thành phố lớn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!