Cô nam quả nữ vừa mới biết không lâu đã sống chung một nhà, tình huống thì bình thường song thật ra lại rất xấu hổ.
Nhưng với Úc Linh mà nói, thì hoàn toàn không xấu hổ gì, vì Hề Từ thoạt nhìn như một sinh viên chưa va chạm xã hội vậy, hoàn toàn có thể đối xử như một cậu em, cô vốn chẳng nảy sinh bất cứ ý tưởng thừa thãi nào với anh, nếu không sẽ phạm phải tội dâm loạn vị thành niên mất.
Chỉ cần bà ngoại vui là được. Vì thế Úc Linh không có ý kiến gì khi bà ngoại nôn nóng mời Hề Từ ngủ lại.
Nếu thôn dân đã tin tưởng anh như thế, mà biểu hiện của anh cũng tốt nữa, rõ ràng là hiểu thì chắc không vấn đề gì, hơn nữa ở vùng nông thôn này cũng không có bất cứ cái g ì khiến con người ta nổi lên tà niệm hết.
Do trời mưa, nhiệt độ trên núi ẩm ướt nhiều, thậm chí có cảm giác mát lạnh, mặc thêm áo cũng không vấn đề gì. Tối trước khi ngủ, bà ngoại đến bếp rót chút rượu ngọt đường đỏ của thím Quyền cho, bảo Úc Linh uống cạn.
Úc Linh ngồi trước bếp, nhàm chán cho thêm mấy cây củi, sau khi bà ngoại rót được bát rượu đường đỏ, dùng thìa uống từng ngụm nhỏ, chợt reo lên, "Bà à, hiện giờ cháu không còn thích uống rượu đường đỏ này nữa, mùi vị hơi khó chịu ạ"
Bà xoa đầu cô, cười khà khà bảo, "Khó cũng phải uống"
Một bóng hình cao lớn xuất hiện ở cửa bếp, kéo dài dưới ánh đèn. Bà ngoại quay đầu, thấy gương mặt tuấn tú của Hề Từ, cười bảo, "Là A Từ à, cháu tắm xong rồi à?"
Người đàn ông mượn quần áo anh họ Tứ để ngủ có bộ dạng nửa thiếu niên nửa thanh niên, tóc hơi ướt, trên mặt bóng loáng, trắng hồng, vô cùng hấp dẫn, khiến người ta nhớ tới mấy từ "đẹp mài ra được". Hề Từ ngại ngùng bảo, "Cháu thấy bếp bên này vẫn còn sáng đèn nên tới xem thử, bà bà các người đang làm gì thế? Ồ, có mùi rượu thật ngọt"
"Trời lạnh, bà cho A Linh uống chút rượu đường đỏ, cháu có muốn uống không? Đây vẫn còn này"
Hề Từ cự tuyệt, mắt vẫn nhìn về phía Úc Linh ngồi trên ghế nhỏ ngắm, thấy cô cau mày lại, bộ dạng uống chậm rãi, khác hẳn một trời một vực vẻ lạnh lùng thản nhiên ban ngày, có thêm mấy phần đáng yêu cầu của cô bé, anh nhìn mà lòng nóng lên, sợ bị cô phát hiện ra nên rời mắt rất nhanh.
Sau khi uống rượu xong, Úc Linh để bát xuống rồi kéo tay bà về phòng.
Hề Từ đi cuối cùng tắt đèn, nhìn hai vị tổ tôn vào phòng xong, ngẩng đầu nhìn về phía màn đêm đen kịt bên ngoài khẽ liếc một cái, vung tay lên, có thứ gì đó bay vọt ra.
Đèn hành lang sáng rõ, còn bên ngoài tối đen như mực, thỉnh thoảng có tiếng mưa tí tách trên mái hiên.
Mưa đã tạnh, cả thế giới trở nên im lặng, vì mưa nên cũng biệt tích cả tiếng côn trùng. Úc Linh quay đầu, đụng phải ánh mắt sáng ngời trong veo của người thiếu niên, bất giác do dự.
"Sao thế?" Anh mỉm cười hỏi, nụ cười trong bóng đêm mềm mại cẩn thận, thoáng chốc khiến người ta cảm thấy người đàn ông này xinh đẹp quá mức bình thường.
Úc Linh giật mình, lại nhìn kỹ chút, vẫn là người thiếu niên ấy, đành khẽ lắc đầu với anh, rời mắt.
Sau khi đưa bà ngoại về phòng, Úc Linh cũng trở về phòng nghỉ, còn Hề Từ là khách, cũng sớm trở về phòng nghỉ, không có ý đi vào phòng bà xem tivi
-vì chỉ có ở đây mới có TV, đặt trong phòng bà ngoại, do Úc Linh mua cho bà giải trí.
Lúc vào phòng, Úc Linh quay đầu nhìn ra sân, đột nhiên phát hiện ra cây hoa hồng trước nhà hình như nở càng rực rỡ hơn, cũng không bị ảnh hưởng trận mưa to hôm nay tý nào, từng lớp cánh hoa to đỏ rực dưới ánh đèn trở nên lung linh, kiều diễm.
Cô lắc đầu, để mình không suy nghĩ linh tinh nữa.
**
Đêm sâu dần, đêm lạnh như quỷ mị mọc lan tràn.
Cả thôn trang thu lại vẻ ồn ào của ban ngày, ngủ say trong bóng tối, yên tĩnh không tiếng động. Trong thôn bờ ruộng từ bắc tới nam không một bóng người, cả thế giới như chìm vào giấc ngủ say trong đêm.
Trong núi, có mấy bóng đen lao nhanh, khiến cây cỏ phát ra ràn rạt.
Cuối con đường qua thôn, có mấy bóng dáng mơ hồ đang đi đến, đi qua đâu thì âm khí xuất hiện, quỷ khí ngập tràn. Mấy bóng dáng mờ ảo đi rất nhanh tới đống gạch ngói trước sân, ánh đèn dưới hành lang vẫn chưa tắt, ánh đèn vàng mờ, có mấy con bướm đêm bay quanh bóng đèn, ánh sáng mờ ảo phát ra từ chiếc đèn trong đêm, rọi lên mấy khuôn mặt quỷ miệng xanh nanh vàng cực kỳ khủng bố.
Mấy con quỷ nô theo hơi thở tiến vào, sau khi đứng một lúc ở trước cửa, định phá cửa vào, thì cái cây khô trước nhà đột nhiên đâm chồi nẩy lộc, từng chồi non lớn lên rất nhanh, biến thành một bức tường lá xanh biếc, mấy chiếc dây leo xanh to thô hướng về phía mấy quỷ nô đâm tới.
Quỷ nô kêu lên thảm thiết, trên mặt mặt xanh nanh vàng thất khiếu chảy máu, mấy con quỷ bị đâm bay rạp xuống đất, kêu la thảm thiết, con khác cũng té chạy.
Mãi cho tới khi cách xa ngôi nhà nhỏ chừng trăm thước, tim đám quỷ mới đập nhanh kinh người, nhóm quỷ nô lúc này mới tiến lên, dùng ánh mắt kinh sợ nhìn sân nhỏ bình thường của nhà nông.
"Ôi, thật đáng sợ…. Thật đáng sợ quá…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!