EDIT: BRANDY
Lâm Phi Lộc quên mình đã trở về Minh Nguyệt Cung như thế nào.
Lúc trở về cô trông thấy Lâm Chiêu Viễn đang ngồi xổm trong viện nô đùa với Trường Nhĩ và Đoản Nhĩ, Lâm Phi Lộc cũng ngồi xuống vuốt ve đám mèo, cún một lát.
Lâm Chiêu Viễn đã trưởng thành một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, nhưng ánh mắt vẫn thanh tịnh, trong trẻo như một đứa trẻ, dường như phát giác được tiểu muội nhà mình không vui vẻ, huynh ấy đi đến xoa xoa đầu cô, dỗ dành: "Muội muội ngoan."
Huynh ấy chơi cùng Lâm Úy nhiều năm như thế, cuối cùng thành bắt chước phong cách nói chuyện của muội ấy.
Lâm Phi Lộc hơi hé miệng, cảm thấy trong lòng trống vắng, nghĩ đến cái ôm và ánh mắt xa lạ lúc nãy khi chia tay thiếu niên kia, không nhịn được khẽ run rẩy.
Lâm Chiêu Viễn nghiêng đầu nhìn cô hồi lâu, hỏi: "Sao muội muội lại thở dài?"
Lâm Phi Lộc nói: "Bởi vì muội đang có chút muộn phiền."
Lâm Chiêm Viễn biết "Muộn phiền" nghĩa là gì, lập tức lo lắng nắm chặt tay tiểu muội: "Muội muội đừng buồn, có ca ca ở đây! Ca nhào lộn cho muội xem nhé!"
Nói xong liền ngồi xổm trên mặt đất, lăn qua lăn lại.
Lâm Phi Lộc thiếu chút nữa cười sặc.
Nhìn muội muội nhà mình mỉm cười, cậu cũng cười rộ lên, lộ ra cái răng nanh nho nhỏ, còn cố gắng lăn thêm hai cái nữa.
Lâm Phi Lộc khịt khịt mũi, ôm Lâm Chiêu Viễn, thơm huynh ấy một cái: "Thật là vui vẻ."
Lâm Chiêu Viễn đỏ bừng mặt, quay đầu nhỏ giọng nói: "Vậy… Hôm nay cho muội thơm một cái đó."
Bên trong truyền đến tiếng nói nhu hòa của Tiêu Lam: "Lộc Nhi, Viễn Nhi nên đi ngủ rồi."
Lâm Phi Lộc lên tiếng, kéo ca ca đứng dậy đi vào trong phòng. Cô quay đầu nhìn về phía Thúy Trúc Cư. Ánh trăng bàng bạc rọi xuống rừng trúc xanh bạt ngàn, đẹp huyền ảo. Cô thầm thì: Hẹn gặp lại, tiểu điện hạ.
Con đường trở về mẫu quốc còn dài và đầy chông gai. Việc trở về của Tiểu Khả Ái không chỉ đơn giản là về nhà, về quê hương mà là trở về chiến trường của chàng ta, về đầm không hang hổ.
Nơi đó chỉ sợ rằng đã đầy rẫy máu tươi, đao quang kiếm ảnh, cạm bẫy bủa vây.
Hy vọng chàng ta hết thảy đều bình an, gặp dữ hóa lành.
Đêm nay Lâm Phi Lộc thao thức không ngủ nổi, đến bình minh mới mơ màng thiếp đi.
Lâm Phi Lộc ngủ thẳng đến lúc mặt trời đã lên cao, Tiêu Lam cưng chiều con gái, dù tiểu công chúa có thường xuyên ngủ nướng cũng chẳng bao giờ thúc giục. Lâm Phi Lộc lật người, không may té từ trên giường xuống, lúc này cô mới tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở gọi Tùng Vũ: "Hôm nay trong cung có chuyện gì không?"
Tùng Vũ kỳ quái hỏi lại: "Sao công chúa lại hỏi vậy?"
Lâm Phi Lộc nhớ lại mùi hương Lãnh Diên Hoa nồng nàn hôm qua, lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Hôm nay là ngày thứ hai Thái Tử Phi vào cung, chiếu theo quy củ, nàng ấy phải đến thỉnh an Hoàng Hậu nương nương và hai vị Quý phi. Lâm Phi Lộc cảm thấy Tư Diệu Nhiên mới chỉ là cô bé con 15 tuổi, còn trẻ như vậy đã phải xa gia đình vào chốn cung cấm lạnh lẽo, lạ đất lạ cái này làm Thái Tử Phi hẳn sẽ vô cùng bối rối, cô đơn.
Vì thế dùng xong ngọ thiện, cô ngựa quen đường cũ chạy tới Đông Cung.
Lâm Khuynh không có nhà, chỉ có một mình Tư Diệu Nhiên ngồi trong tẩm cung đọc sách. Nghe nói Ngũ Công chúa đến, nàng vô cùng cao hứng, vội vàng cho người mời tiểu cô vào.
Sau khi Lâm Niệm Tri xuất giá, Lâm Phi Lộc không còn tỷ muội nói chuyện phiếm. Lâm Úy còn nghịch ngợm, quậy phá hơn nam hài, Lâm Trác Ngọc lại quá chất phác, con gái ấy à, vẫn cần một người bạn cùng trang lứa để buôn chuyện quần áo, váy vóc và một nghìn vấn đề rắc rối khác. Có Tư Diệu Nhiên trò chuyện cùng thì thật tốt.
Quý nữ danh môn tinh thông cầm kỳ thi họa, thông thạo đủ món, Lâm Phi Lộc không những trò hàn huyên cùng tẩu tẩu nửa ngày, còn chơi được vài ván cờ.
Kỹ năng chơi cờ của Lâm Phi Lộc là sự kết hợp những tinh hoa giữa nét bá đạo, ngang tàng dời sông lấp bể của Lâm Đế và phong cách mềm dẻo, uyển chuyển như nước Tiêu Lam, vì vậy dễ dàng đánh cho Tư Diệu Nhiên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!