Tối qua khi đến phòng Phó Chấp Tự, Ngu Duyên chỉ muốn kiếm thêm điểm làm nũng bằng cách ngủ cùng hắn, không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn nữa, nên sau khi chui vào trong chăn, cậu ngoan ngoãn tìm một góc nhỏ thu mình lại, nhắm mắt ngủ ngay lập tức.
Sau đó cậu ngủ một mạch đến giờ, không tỉnh dậy lần nào.
Không thể không nói, có người ở bên cạnh cảm giác thật khác biệt, luôn cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Tuy hệ thống cũng có thể nói chuyện với cậu, nhưng không giống so với một người cậu có thể nhìn thấy, chạm vào, và cảm nhận được hơi ấm của họ.
Chỉ là không biết 2 điểm làm nũng xuất hiện bất ngờ này là sao...
Sau khi kiểm tra giá trị làm nũng, cuối cùng Ngu Duyên mới nhận ra tình huống hiện tại có chút không đúng lắm.
Ngu Duyên ngơ ngác ngẩng đầu ra khỏi vòng tay đang ôm mình, không kịp đề phòng mà chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu.
Ngu Duyên chớp mắt.
Phó Chấp Tự vẫn chăm chú nhìn cậu.
Cuối cùng, Ngu Duyên rũ mắt xuống, thu tay thu chân lại, dịch sang một bên, tạo khoảng cách với hắn, giọng nói có chút hoảng hốt: "Chào buổi sáng, Phó tiên sinh."
Nhìn hàng mi cứ rung rinh không ngừng như cánh bướm nhỏ, Phó Chấp Tự rút cánh tay bị cậu đè cả đêm ra, khẽ "ừ" một tiếng, không nói thêm gì, hắn đứng dậy xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt.
Hắn vốn không phải người nói nhiều, đặc biệt là khi mới ngủ dậy, lại càng ít nói hơn.
Mở vòi nước, hắn tạt một ít nước lạnh lên mặt, coi như làm bản thân hoàn toàn tỉnh táo.
Người trong gương có tinh thần rất tốt.
Quả nhiên, ở chủ tinh vẫn thoải mái hơn hẳn.
Những hành tinh khác thường khiến hắn không thích nghi được với khí hậu hoặc nguồn nước, thực phẩm cũng không phù hợp với con người. Uống dịch dinh dưỡng suốt nửa năm nay, tối qua cuối cùng cũng ăn được một bữa cơm nóng canh ngon, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.
Giấc ngủ đêm qua... cũng không tệ.
Người cá nhỏ ngâm mình trong muối biển lâu như vậy, trên người toàn là mùi thơm ngọt mặn, như một loại tinh dầu thư giãn hỗ trợ giấc ngủ. Suốt nửa đêm cậu cũng không gây ra chuyện gì nữa, cứ thế ngoan ngoãn ngủ một mạch đến tận bây giờ.
Phó Chấp Tự cúi đầu nhìn tay mình.
Hôm nay, tình trạng tay run của hắn cũng đỡ hơn hôm qua một chút.
Hy vọng đừng bị ảnh hưởng như hôm qua nữa.
Khi ra khỏi phòng tắm, người cá nhỏ trên giường đã không còn, chắc là đã về phòng riêng rửa mặt rồi.
Robot quản gia đang trải giường gấp chăn.
Phó Chấp Tự bước ra khỏi phòng, đến bếp, mở tủ lạnh, suy nghĩ về bữa sáng.....
Ngoài trời mưa đã tạnh, khắp nơi đều ẩm ướt. Mỗi cơn mưa thu qua đều mang theo hơi lạnh, hôm nay nhiệt độ cũng giảm xuống đáng kể.
Khi Ngu Duyên rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề đi ra thì ngửi thấy mùi thơm lan tỏa khắp nơi, cái bụng không biết xấu hổ của cậu réo lên vài tiếng.
Phó Chấp Tự đã ngồi ở bàn ăn, trước mặt hắn là một phần bữa sáng rõ ràng dành cho hai người, đôi mắt xanh nhạt của Ngu Duyên lập tức mở to, nhanh chân bước tới.
"Cũng có phần của em sao ạ?" Giọng Ngu Duyên không che giấu được sự vui mừng.
Phó Chấp Tự liếc cậu một cái, thầm nghĩ rõ ràng hôm qua chính cậu nói rằng muốn hắn làm thêm đồ ăn ngon cho mình, giờ lại tỏ ra bất ngờ. Dù sao thì làm bữa sáng cho một người hay hai người cũng đều là chuyện tiện tay mà thôi.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ "ừ" một tiếng, rồi bảo: "Ngồi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!