Chương 54: NGOẠI TRUYỆN 6: Cá Nhỏ Biến Nhỏ

Buổi sáng khi tỉnh dậy, Phó Chấp Tự phát hiện người trong lòng đã biến mất.

Hay nói đúng hơn là, cả trên giường đều không có bóng dáng của cá nhỏ đâu.

Ban đầu, hắn chỉ nghĩ rằng Ngu Duyên đã dậy trước, bèn ngồi dậy theo rồi đi tìm cậu.

Phòng tắm, không có.

Nhà bếp, không có.

Phòng livestream, phòng game... cũng không có.

Robot quản gia trong nhà có thể ghi lại hoạt động ra vào của chủ nhân, nhưng hệ thống không ghi nhận bất cứ dữ liệu nào về việc Ngu Duyên rời khỏi nhà, nghĩa là Ngu Duyên không hề ra ngoài.

Phó Chấp Tự không khỏi bắt đầu lo lắng.

Tuy trong nhà không có camera giám sát, nhưng bên ngoài nhà đều lắp camera giám sát không góc chết, Phó Chấp Tự lập tức mở quang não, chuẩn bị kiểm tra lại tất cả đoạn camera ghi hình.

Đúng lúc này, một âm thanh mềm mại đột nhiên vang lên: "Meo u."

Là sứa mèo nhà bọn họ.

Phó Chấp Tự bỗng dưng nhận ra điều gì đó.

Lúc đầu khi Tinh Tinh còn nhỏ không đủ sức lực, dễ bị đè phải, nên ban đêm chỉ có thể ngủ một mình trong bể kính. Nhưng từ khi nó lớn hơn, bọn họ không còn nhốt nó trong bể nữa, mà để nó vào phòng ngủ chung. Mỗi tối, Tinh Tinh hoặc là cuộn tròn bên gối bọn họ, hoặc là chui vào chăn ngủ cùng. Dù có bị đè, nó vẫn có thể tự bò ra hoặc dùng xúc tu khều nhẹ để họ nhích sang một bên.

Tối qua Tinh Tinh cũng ngủ cùng với bọn họ ở trong phòng ngủ, cửa phòng ngủ thì ở trạng thái đóng, Tinh Tinh không biết mở cửa, còn cửa phòng thì có thể điều khiển bằng quang não, nhưng robot quản gia sẽ không tùy tiện mở cửa làm phiền chủ nhân.

Vậy thì, Tinh Tinh xuất hiện ở phòng khách bằng cách nào?

Phó Chấp Tự lập tức lần theo tiếng tìm nguồn gốc âm thanh, phát hiện Tinh Tinh đang ở trong bể của nó.

Kể từ khi nó lớn lên, nắp bể đã không còn được đóng lại nữa, để tiện cho nó tùy ý ngâm mình trong nước biển.

Thế nhưng lúc này, trên đầu nó lại có một bé cá nhỏ chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt đang nhìn hắn chăm chú.

Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, chiếc đuôi nhỏ phía sau đột nhiên vểnh lên, nhẹ nhàng đung đưa trong nước.

Giống y hệt như đã nhìn thấy trong game thực tế ảo trước đây.

Phó Chấp Tự: "!"

Hắn tròn mắt kinh ngạc, sải bước đến trước hai sinh vật nhỏ, trên gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin.

"A Duyên?"

Bé người cá phun ra một chuỗi bong bóng, chiếc đuôi nhỏ linh hoạt đung đưa, rời khỏi người sứa mèo, trôi lên mặt nước, giọng nói trong trẻo vang lên: "Bị anh tìm thấy rồi."

Như thể đang chơi một trò trốn tìm nho nhỏ.

Đúng là giọng nói của Ngu Duyên, không hề bị nhỏ đi theo kích thước cơ thể.

"Đây là chuyện gì?" Phó Chấp Tự cẩn thận đưa tay ra.

Bé người cá nhân đó chống tay lên lòng bàn tay hắn, ngồi lên, giũ giũ nước trên đuôi nhỏ, sau đó cũng đặt đuôi lên tay hắn luôn.

"Em cũng không biết nữa, khi tỉnh dậy đã thành ra như vậy rồi, em trèo lên người Tinh Tinh, dùng quang não giúp nó mở cửa phòng, nó cõng em ra đây. Không ngờ bể kính lại lớn đến vậy, em chơi trong này một lúc lâu rồi."

Cảnh quan trong bể là do hắn và Phó Chấp Tự trang trí khi Tinh Tinh còn rất nhỏ, lúc đó Tinh Tinh còn có thể chơi đùa trong đó, bây giờ lớn lên rồi, không chui vào được, nhưng có thể tùy ý hoạt động trong nhà, không thiếu chỗ chơi, bọn họ thấy khung cảnh trong bể rất đẹp nên không tháo dỡ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!