Chương 50: NGOẠI TRUYỆN 2: Cơm Hộp Tình Yêu

Sau khi trở về từ Vịnh Sứa không bao lâu, bộ phim mới của Phó Chấp Tự chính thức khởi quay.

Đây là một bộ phim thuộc thể loại nâng cấp sức mạnh trong bối cảnh trường học liên hành tinh, địa điểm quay được chọn ngay tại trường quân sự.

Ngu Duyên thường xuyên đến phim trường sau giờ học, lặng lẽ quan sát.

Toàn bộ đoàn phim đều đã quá quen thuộc với cậu, có thể nói là đi lại không gặp chút trở ngại nào.

Phó Chấp Tự trong phim và ngoài đời hoàn toàn khác nhau, rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng lại như hai người.

Thậm chí ngay cả Ngu Duyên thân thiết nhất với hắn cũng không tìm được bao nhiêu bóng dáng của hắn trong vai diễn này.

Hắn đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật trong phim, từng cử chỉ, từng nụ cười đều không liên quan gì đến Phó Chấp Tự nữa.

"Thật sự rất lợi hại." Ngu Duyên chống cằm, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, nhìn Phó Chấp Tự đang đứng trước ống kính ở đằng xa, tùy ý tán gẫu với hệ thống trong đầu.

Hệ thống: [Đúng vậy, mỗi người đều tỏa sáng trong lĩnh vực mà mình giỏi nhất.]

Hệ thống: [Cậu cũng vậy.]

Khóe miệng Ngu Duyên bất giác cong lên.

Ca khúc mở đầu của bộ phim lần này có sự tham gia của cậu, dạo gần đây cậu vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, cố gắng không để mình trở thành gánh nặng của mọi người.

Đồng thời, cậu cũng đang phối hợp luyện tập linh lực, hệ thống chính cũng đang từ từ mở giới hạn linh lực của cậu. So với hồi mới bắt đầu, hiện tại cậu đã có thể sử dụng linh lực một cách thuần thục hơn nhiều.

Mấy ngày nay, cậu đã được giáo sư dẫn đi hỗ trợ hai ca phẫu thuật, thông qua linh lực chữa trị để ổn định chỉ số sinh mệnh của bệnh nhân, giúp họ hồi phục nhanh hơn, tuy có hơi mệt nhưng đối với Ngu Duyên thì chẳng là gì cả, ở thế giới trước của cậu, mỗi lần chữa trị đều là những trường hợp thương vong đặc biệt nghiêm trọng, cậu thích thế giới hòa bình này, cũng thích hỗ trợ những ca phẫu thuật không liên quan đến chiến tranh.

Mỗi khi ngồi nhìn Phó Chấp Tự diễn xuất, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Đến giờ nghỉ giữa buổi, Phó Chấp Tự sẽ đến bên cạnh cậu. Đôi khi, hắn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi vai diễn, nhưng chỉ cần được cậu nhẹ nhàng nắm tay, trạng thái ấy sẽ cải thiện hơn rất nhiều.

Ngu Duyên cũng không lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc hắn nhập vai trở lại, vì với Phó Chấp Tự, nhập vai chưa bao giờ là một việc khó khăn.

Thời gian thoắt cái đã đến buổi trưa.

Phó Chấp Tự vẫn đang mặc trang phục trong phim, gương mặt còn nguyên lớp hóa trang nên không tiện cùng cậu đến nhà ăn. Thường ngày, trợ lý sẽ mang phần ăn đã đóng gói đến trường quay, nếu Ngu Duyên có mặt thì sẽ luôn mang thêm một phần cho cậu.

Hôm nay cũng vậy.

Ăn được một lúc, Ngu Duyên chợt nảy ra ý tưởng, cậu nói với hệ thống trong đầu: "Tôi muốn học nấu ăn."

Ý tưởng này xuất phát từ việc mấy ngày trước cậu gặp được một đàn chị người cá ở tòa nhà dạy học, cũng là một trong những học trò của giáo sư Trần.

Dạo gần đây đàn chị đang bận làm đồ án tốt nghiệp và một vài chuyện vụn vặt khác, có khi còn không có thời gian ăn cơm, bạn trai của đàn chị đã chuẩn bị cơm hộp tình yêu cho chị ấy, Ngu Duyên vô tình nhìn thấy nên đã ghi nhớ trong lòng.

Cậu cũng muốn tự tay chuẩn bị cơm hộp tình yêu cho Phó Chấp Tự.

Trước đây khi rảnh rỗi đều là Phó Chấp Tự vào bếp nấu cho cậu, bây giờ Phó Chấp Tự bận rộn công việc, cũng nên đổi lại, để cậu vào bếp nấu cho Phó Chấp Tự.

Hệ thống đương nhiên là ủng hộ: [Được thôi, học thêm một kỹ năng sống cũng là chuyện tốt.]

Nghĩ là làm.

Ngu Duyên không phải là người hoàn toàn mù tịt về chuyện bếp núc, ít nhất cậu có thể nấu mì và một vài món chay đơn giản, nên học cũng không quá chậm.

Chỉ là muốn nhanh chóng cải thiện hương vị thì vẫn cần thêm thời gian.

Đóng phim vốn đã rất vất vả, Ngu Duyên không muốn làm khổ vị giác của Phó Chấp Tự, vì vậy cậu quyết định tiếp tục luyện tập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!