Chương 5: Biểu Tượng Cảm Xúc

Ngu Duyên vừa rời đi, Phó Chấp Tự liền lập tức tắt đèn nghỉ ngơi.

Ngồi trên phi thuyền vội vã trở về chủ tinh lâu như vậy, lại không thể hoàn toàn thoát khỏi vai diễn, đối với hắn, giấc ngủ đầy đủ quan trọng hơn việc tỉnh táo.

Tay hắn vẫn run rẩy không ngừng.

Hắn sợ rằng nếu tỉnh táo, bản thân sẽ lại bị ảnh hưởng bởi tâm lý nhân vật trong kịch bản, làm ra những hành động thiếu suy nghĩ.

Vì từng tốt nghiệp trường quân sự, sau đó lại thường xuyên tranh thủ nghỉ ngơi trong các đoàn phim, cho nên giấc ngủ của hắn từ trước tới nay luôn nông, gần như ngay khi Ngu Duyên gõ cửa là hắn đã tỉnh dậy.

Khoảnh khắc tỉnh dậy, cả người hắn có chút choáng váng, như thể hai linh hồn đang "tranh giành" quyền kiểm soát cơ thể này.

May mắn thay, cửa vừa mở, Ngu Duyên đã lao tới, ôm lấy eo hắn.

"Phó tiên sinh."

Linh hồn của Phó Chấp Tự đã chiến thắng.

Hắn trở lại hiện thực.

Chỉ là giọng nói của cậu cá nhỏ có chút run rẩy, mang theo tiếng nấc, gợi lòng thương tiếc.

"Sao vậy?" Phó Chấp Tự cúi đầu, liền nhìn thấy mái tóc xoăn vàng nhạt hơi rối trong lòng mình, mềm mại như lông thú.

Lý trí đang nhanh chóng trở lại.

Hắn bắt đầu ghi nhận và quan sát cậu thế thân nhỏ bé này một lần nữa.

Đêm khuya rồi, lại xảy ra chuyện gì đây?

Ngu Duyên nghe hỏi, ngẩng đầu ra khỏi lòng Phó Chấp Tự, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn đầy đáng thương, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: "Em sợ sấm sét, tối nay có thể ngủ cùng ngài được không ạ?"

Giọng nói giống như tiếng r. ên r. ỉ của một con vật nhỏ, van nài điều gì đó.

Nếu không phải hôm nay lúc ngồi trong xe hắn đã tra qua tư liệu của Ngu Duyên, biết hồi nhỏ vì vẻ ngoài xinh đẹp mà cậu bị cha mẹ nuôi lợi dụng làm công cụ kiếm tiền, tham gia một số vai diễn lúc nhỏ, lớn lên lại vì diễn xuất quá kém mà không nhận được bất kỳ kịch bản tử tế nào, Phó Chấp Tự chắc sẽ cho rằng Ngu Duyên đang diễn kịch, diễn xuất rất tốt, tốt đến mức hắn không nhìn ra sơ hở.

Nếu không phải như vậy, thì chỉ có thể là cậu thực sự sợ sấm sét đến mức này.

Đối với một người đàn ông 22 tuổi, sợ sấm sét đến mức này rõ ràng không bình thường, chắc chắn phải có nguyên nhân, có lẽ liên quan đến trải nghiệm trước đây của cậu.

Hắn không biết điều này có nằm trong phạm vi quan sát của mình hay không, nhưng để tiện cho việc quan sát tiếp theo, hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không từ chối.

Việc phân tích một nhân vật nên toàn diện từ quá khứ của họ, chứ không chỉ đơn thuần là hiện tại.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đẽ hơi ửng đỏ trong lòng mình, Phó Chấp Tự nói: "Vào đi."

[Ting, giá trị làm nũng +2!]

Hệ thống ở trong đầu cậu reo hò: [Tuyệt vời!]

Trong lòng Ngu Duyên cũng rất vui mừng, cậu buông cánh tay khỏi Phó Chấp Tự, ôm theo tính toán nhỏ, bước vào trong.

Phó Chấp Tự đóng cửa lại, lúc này mới phát hiện cậu không đi giày, chân trần, hơn nữa... chỉ mặc q. uần l. ót ngắn, ôm sát người, đôi chân thẳng dài trắng đến mức chói mắt.

Ngày nào quản gia cũng đều dọn dẹp biệt thự sạch sẽ, lau sàn bóng loáng, hắn cũng không mắc bệnh sạch sẽ, nên không để ý lắm.

Chỉ là bộ đồ này...

Phó Chấp Tự cảm thấy hơi đau đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!