Cuối cùng Ngu Duyên vẫn phải trơ mắt nhìn Phó Chấp Tự đặt mua chiếc váy công chúa kia.
Là một người cá, so với đàn ông loài người thì cậu không bài xích việc mặc váy cho lắm, Phó Chấp Tự hơi làm nũng dỗ dành một chút là cậu đã đồng ý rồi.
Váy được gửi đến vào ngày hôm sau, robot quản gia chu đáo giặt sạch sấy khô, tối đó, Phó Chấp Tự đã lấy nó ra từ tủ quần áo, như khoe báu vật, trịnh trọng đưa đến trước mặt Ngu Duyên.
Là một chiếc váy công chúa màu xanh nhạt, vạt váy chỉ đến trên đầu gối, phía sau lại có hai dải đuôi dài rủ xuống, phủ lớp voan mỏng mềm mại, phần cổ còn đính một chiếc nơ bướm nhạt màu, tinh xảo và đẹp mắt.
Ngu Duyên vừa tắm xong thay đồ ngủ, có chút lười biếng, cậu dứt khoát ngồi bên mép giường, để Phó Chấp Tự tự mình động tay.
Phó Chấp Tự cẩn thận cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ của cậu, còn không nhịn được ăn chút "đậu hũ", gương mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, chậm rãi giúp cậu mặc váy.
Ngu Duyên thuận thế biến ra đuôi cá, lớp vảy chuyển sắc xanh ánh vàng trông tuyệt đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật khéo léo của tạo hóa.
Cậu ngồi thẳng lưng, đầu đuôi khẽ quẫy nhẹ, trông như đang dè dặt mời gọi điều gì đó.
Giống như một hoàng tử người cá bị giam cầm, mặc bộ đồ mà đối phương yêu thích, lấy lòng hắn.
Phó Chấp Tự quỳ một gối xuống, cúi đầu, hôn lên những chiếc vảy hơi lạnh, bắt đầu từ chóp đuôi.
Nói là đóng vai trong một kịch bản, nhưng thực ra cũng chỉ là những nụ hôn.
Ngu Duyên mỉm cười tựa vào giường, nhắm mắt lại, chờ đợi Phó Chấp Tự "hôn tỉnh" mình.
Cậu rất thích cảm giác nhắm mắt được Phó Chấp Tự hôn, mỗi nụ hôn đều trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Trên đuôi cá của cậu, phần lớn các vảy đều có hình dáng đều đặn, Ngu Duyên vừa cảm nhận nụ hôn rơi xuống, vừa nghĩ ngợi lung tung.
Dạo gần đây khi cậu lướt Tinh Bác thì phát hiện người cá ở thế giới này có phong tục dùng vảy của mình chế tác thành mặt dây chuyền để tặng cho bạn đời, cậu cũng muốn làm một cái tặng Phó Chấp Tự.
Vảy của cậu mang sắc xanh ánh vàng, có thể chọn một chiếc đẹp nhất ở phần chuyển sắc.
Làm thành hình gì thì tốt nhỉ...
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là hình con cá nhỏ, nhưng cậu đã thấy quá nhiều hình con cá nhỏ trên Tinh Bác rồi, nhìn đến phát chán.
Hình ngôi sao? Sứa mèo nhà mình lại tên là Tinh Tinh, cảm giác cũng không được tốt lắm.
Đang miên man suy nghĩ, môi cậu bỗng bị một nụ hôn chạm vào, kèm theo một cái cắn nhẹ như đang trách phạt.
Giọng nói hơi bất mãn vang lên: "Đang nghĩ gì đấy?"
Ngu Duyên khẽ "ưm" một tiếng, mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt gần trong gang tấc, mơ hồ trả lời: "Không có gì cả."
Thấy hắn còn muốn nói thêm gì đó, Ngu Duyên chủ động hôn lại, chặn miệng hắn.
Chiếc váy nhỏ trên người không lâu sau liền bị cởi ra, còn bị làm cho nhàu nhĩ.
Chỉ còn chiếc nơ bướm vẫn nằm trên cổ cậu, dải lụa mềm mại rủ xuống, khẽ đung đưa qua lại.
"Được không?"
Ngu Duyên không trả lời, chỉ im lặng áp đuôi cá lên người hắn, lặng lẽ đồng ý.....
Lần đầu tiên quả thật có hơi đau, may mà Phó Chấp Tự luôn chú ý cảm nhận của cậu, liên tục hôn dỗ dành.
Cậu có thể cảm nhận được hắn rất nôn nóng, nhưng vẫn luôn kiềm chế, đặt cảm nhận của cậu lên trên nhất.
Dù vậy, Ngu Duyên vẫn không tránh khỏi đỏ vành mắt, cậu cắn chặt vạt áo trước ngực Phó Chấp Tự, để lại một vệt nước mắt sẫm màu trên đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!