Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Phó Chấp Tự lại nằm trên người Ngu Duyên, tiếp tục c. ắn m. út lung tung trên người cậu một trận, cắn đến khi cậu mơ mơ màng màng tỉnh giấc, mặt đầy vẻ mờ mịt.
Trước đây, mỗi khi thức dậy vào buổi sáng, hắn cũng sẽ không nhịn được mà hôn hôn ôm ôm lấy cậu, Nhưng sau khi trải qua bước tiến lớn vào tối qua, sáng hôm nay hắn càng đặc biệt "được nước lấn tới" hơn một chút.
Buổi sáng khó tránh khỏi sẽ có phản ứng, huống chi người mình thích lại ở ngay bên cạnh, trước đây còn có thể nhẫn nhịn tự mình âm thầm giải quyết, nhưng bây giờ thì...
Không giống như tối qua, lần này hắn đã dùng bao, không đến mức dẫn đến dị ứng thêm trầm trọng.
Phó Chấp Tự chỉ để Ngu Duyên dùng tay giúp mình, mấy ngày nữa là nhập học rồi, làm rách môi thì không tốt.
Cũng chính vì sắp nhập học, nên bước cuối cùng cả hai vẫn không dám thực hiện quá vội vàng.
Nghe nói người nhận sẽ rất đau, thậm chí nặng hơn có thể ảnh hưởng đến việc đi lại.
Hiện tại việc quan trọng nhất là chuẩn bị nhập học, mọi chuyện khác có thể để lại sau.
Ăn sáng xong, hai người mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi nhà, đến trường quân sự tham quan.
Trên cánh tay Phó Chấp Tự vẫn còn vết mẩn đỏ chưa biến mất, may mà trời lạnh, mặc áo dài tay là che kín hoàn toàn, kể cả mấy dấu hôn trên cổ cũng vậy.
Hai ngày trước Ngu Duyên đã gặp giáo sư Trần Nguyệt Bạch rồi, là một vị giáo sư người cá rất dịu dàng, bà sẽ dùng bàn tay mang theo linh lực xoa đầu cậu, sẽ nắm tay cậu, sẽ cho cậu ăn bánh quy hải sản nhỏ ngon lành... Cách đối xử ấy khiến cậu nhớ đến những vị trưởng bối trong tộc ngày xưa, vì vậy Ngu Duyên rất thích bà.
Bà ấy cũng từng là giáo sư của mẹ Ngu và Ngu Vãn Khung, không ngờ lại còn được dẫn dắt thêm một hậu bối của nhà họ Ngu, lại còn là một cấp SSS lợi hại hơn cả bà.
Lần phân hóa thứ hai của Ngu Duyên đã làm chấn động toàn bộ trường quân sự, thậm chí lan rộng đến cả hệ tinh cầu.
Nhờ có sự sắp xếp của nhà họ Ngu, khoảng thời gian này Ngu Duyên không bị bất kỳ sự "làm phiền" nào từ giới truyền thông bên ngoài, Phó Chấp Tự cũng luôn đề phòng người nhà họ Phó, nên cả hai vẫn duy trì cuộc sống nhàn nhã như trước, không có quá nhiều thay đổi.
Trường quân sự kiểm soát chặt chẽ việc ra vào, khắp nơi đều có hệ thống giám sát. Tại đây, Phó Chấp Tự không cần phải "toàn thân bọc kín," cứ thế đường hoàng nắm tay Ngu Duyên mà đi vào.
Phó Chấp Tự tốt nghiệp cũng chưa được bao lâu, trường quân sự vẫn chưa có nhiều thay đổi. Mỗi con đường ở đây hắn đều nhớ rõ.
"Đây là tòa nhà dạy học, sau này em sẽ học những môn lý thuyết ở đây."
"Đây là khu ký túc xá, nơi ở của sinh viên. Lúc đó anh ở tòa này, ừm, là phòng bốn người."
"Đây là tòa nhà dành riêng cho người cá, các khóa học và hoạt động liên quan đến người cá đều được tổ chức ở đây."
"Đây là nhà ăn, hương vị rất ngon, giá cả cũng phải chăng. Ừm... có lẽ kém hơn một chút so với anh làm."
"Đây là sân vận động, mỗi năm đều sẽ tổ chức hội thao, Phía bên đó là khu vực biển, hội thao còn có cả các cuộc thi bơi lội dưới nước. Đương nhiên là em có thể tham gia, anh nhất định sẽ đến cổ vũ."
...
Ngu Duyên cứ thế để Phó Chấp Tự dắt tay dẫn đi tham quan hết một vòng trường quân sự. Đến trưa, hai người ăn cơm ngay tại nhà ăn, quả thật đồ ăn ở đây rất ngon.
Trong lúc đó cũng có những fan nhỏ của Phó Chấp Tự mạnh dạn đến xin chữ ký chụp ảnh chung, hắn không từ chối bất kỳ ai, vui vẻ phối hợp một cách thoải mái.
Ngu Duyên thì đứng một bên cười híp mắt nhìn.
Bạn trai cậu được nhiều người yêu thích như vậy, quá ưu tú rồi, cậu rất tự hào.
Cùng lúc đó, diễn đàn trường quân sự sớm đã náo loạn cả lên.
[A a a anh Phó và Cá nhỏ đến trường rồi!! Tôi vừa xin được chữ ký!! Vui chết mất!!]
[Tôi cũng thấy rồi, Cá nhỏ xinh quá, ngoan quá! Ghen tị với anh Phó ghê.]
[?! Tôi vừa ra ngoài làm nhiệm vụ, không có ở trường, có ai giúp xin chữ ký không, tôi trả phí.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!