Chương 41: Kiêu Ngạo Vô Cùng

Ngu Vãn Khung vốn dĩ muốn chôn chuyện này trong lòng, dù sao... cũng quá trẻ con, nhưng nghĩ đến tài khoản donate kia có thể ảnh hưởng đến tình cảm của Ngu Duyên và Phó Chấp Tự, sau khi do dự thì vẫn quyết định thú thật.

Con người ai cũng có tính chiếm hữu và hiếu thắng, Phó Chấp Tự chắc chắn cũng rất để ý, nếu không cũng sẽ không tranh vị trí top 1 với hắn rồi.

Ngu Vãn Khung hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu, nói: "... Là anh."

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn ta.

Ngu Vãn Khung tiếp tục nhỏ giọng biện giải: "Anh chỉ là muốn ủng hộ em một chút thôi, nghe nói bảng xếp hạng quà tặng của nền tảng có độ thu hút khá tốt."

Phó Chấp Tự khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, không để ai nhìn thấy.

Ngu Duyên hiển nhiên vô cùng bất ngờ, nhưng vẫn nói: "Cảm ơn anh hai, nhưng sau này đừng lãng phí tiền nữa, nền tảng sẽ nuốt mất một nửa đấy."

Vốn tưởng rằng kiếm được tiền từ người khác, không ngờ toàn là tiền của nhà mình, Ngu Duyên thực sự cảm thấy có chút xót của.

Ánh mắt Ngu Duyên lại rơi vào người Phó Chấp Tự, cậu nói với hắn: "Anh cũng không được tặng quà nữa."

Phó Chấp Tự ừ một tiếng, như vô tình nói: "Anh có thể cùng em livestream hoặc kết nối livestream."

Hắn không giống Ngu Vãn Khung, không cần tặng quà vẫn có thể mang lại lưu lượng cho Ngu Duyên.

Ngu Duyên không để ý đến tâm tư nhỏ nhặt của hắn, hào hứng gật đầu: "Được ạ."

Cậu vốn dĩ muốn thử kết nối livestream, nếu có thể cùng Phó Chấp Tự livestream thì càng tốt.....

Sau khi ăn xong, lại giải thích thêm một lần nữa về quan hệ của cậu và Phó Chấp Tự với hai người anh trai, Ngu Duyên và Phó Chấp Tự cùng nhau lên lầu, bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển về nhà.

Mặc dù có chút không nỡ khi Ngu Duyên đã phải rời đi nhanh như vậy, nhưng cũng biết con cái lớn rồi có cuộc sống riêng là bình thường, chỉ cần thường xuyên về thăm nhà là được.

Về chuyện "thế thân" và "ánh trăng sáng", hai người đương nhiên không tùy tiện tiết lộ, Phó Chấp Tự bịa ra một câu chuyện rằng hắn và Ngu Duyên tình cờ gặp nhau ở bờ biển, vì Ngu Duyên tạm thời không có chỗ ở nên đã cưu mang cậu, sau đó hai người dây dưa một hồi, nghe có vẻ cũng rất hợp lý.

Không hổ là Phó ảnh đế đã đọc vô số kịch bản.

Ngu Duyên âm thầm giơ ngón cái trong lòng để khen hắn.

Tống Duy, người biết nội tình thì tỏ vẻ: Tôi cứ xem thôi không nói gì cả.

Hành lý của Ngu Duyên không nhiều, đồ đạc hôm qua đóng gói mang về hầu như đều chưa mở, cứ để trong kho rồi nhờ robot chuyển phát gửi lại là xong, thực sự rất tiện lợi.

Chỉ là... Phó Chấp Tự ở trong phòng của Ngu Duyên nhìn thấy một tấm thiệp nhỏ.

Hắn cầm tấm thiệp đó đến trước mặt cậu, chẳng hỏi câu nào, nhưng ánh mắt lại như đang lặng lẽ chất vấn.

Đây chính là tấm thiệp ký tên mà trước đó Ngu Vãn Khung đã hỏi xin Phó Chấp Tự trong văn phòng.

Hiển nhiên, Ngu Vãn Khung đã xin chữ ký này cho Ngu Duyên.

Ngu Duyên: "..."

Ngu Duyên có phần hơi chột dạ, nhưng sau đó lại hùng hồn nói: "Còn không phải tại 'ánh trăng sáng' của anh sao."

Phó Chấp Tự hoàn toàn không hiểu việc ký tên thì liên quan gì đến "ánh trăng sáng".

Ngu Duyên lập tức giải thích đầu đuôi câu chuyện — lúc đầu cậu nghi ngờ rằng Ngu Vãn Khung chính là 'ánh trăng sáng' nên mới xin lấy chữ ký kia, mục đích cũng chỉ để thăm dò, xác minh mà thôi.

Phó Chấp Tự nghe xong thì tùy tiện ném tấm chữ ký lên bàn bên cạnh, cúi xuống hôn lên trán cậu, dịu dàng dỗ dành:: "Về nhà anh sẽ viết cho em một bản đẹp hơn."

Ngu Duyên cười nói được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!