Sáng hôm sau, việc đầu tiên Ngu Duyên làm sau khi tỉnh dậy là kiểm tra những nốt đỏ xuất hiện trên người Phó Chấp Tự do dị ứng gây ra.
Mặc dù các nốt đỏ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cũng đã giảm bớt đi một chút, hơn nữa cũng không còn cảm giác khó chịu gì.
Lúc này Ngu Duyên mới hơi yên tâm.
Ngu Duyên cũng đã hoàn toàn hạ sốt, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
Nụ hôn chào buổi sáng chỉ dừng lại trên trán và má, điều này khiến Phó Chấp Tự có chút không vui. Nhưng ngay sau đó, câu hỏi của Ngu Duyên đã lập tức khiến tâm trạng hắn trở nên rạng rỡ hơn.
Ngu Duyên: "Cái này... chuyện của chúng ta phải nói với người nhà thế nào đây?"
Rõ ràng, cậu đã muốn công khai mối quan hệ giữa hai người họ rồi.
Mà hắn cũng vừa hay có cùng suy nghĩ đó.
Phó Chấp Tự nói: "Chúng ta có thể chụp một tấm ảnh rồi đăng lên Tinh Bác chính thức công khai, anh đã theo dõi Tinh Bác của em rồi."
Ở chung lâu như vậy, hắn và Ngu Duyên lại không có lấy một tấm ảnh chụp chung nào, thật sự là quá không ra gì.
Ngu Duyên lại nhíu mày, nhắc nhở: "Nhưng chuyện diễn kịch tối qua của anh giải thích thế nào đây?"
Phó Chấp Tự: "..."
Phó Chấp Tự: "Thì nói thật thôi."
Một lời nói dối muốn che giấu thì phải dùng hàng ngàn hàng vạn lời nói dối khác để lấp vào, chi bằng cứ nói thật cho thoải mái.
Chi phí "điều trị" lần này đã được thanh toán từ tối hôm qua, hơn nữa, lời tỏ tình trong cuộc gọi chiều qua cũng bị mẹ Ngu tình cờ nghe được một chút, nói dối cũng là vì lo lắng cho Ngu Duyên, muốn đích thân chăm sóc cậu, chứ không có ý đồ gì xấu, mẹ Ngu vốn là một người cá trị liệu có tính cách rất tốt, chắc sẽ không vì vậy mà tức giận đâu.
Ngu Duyên cũng cảm thấy nói thật sẽ tốt hơn nhiều, vốn dĩ cậu không giỏi nói dối, cũng không biết diễn kịch, sợ phối hợp không tốt.
Ngu Duyên cũng không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát ném nhiệm vụ này cho Phó Chấp Tự: "Anh giải thích đi."
Phó Chấp Tự cười nói được.
Ngu Duyên đột nhiên cảm thấy bên cạnh trống vắng, theo bản năng hỏi: "Tinh Tinh đâu?"
Lúc này hai người mới chợt nhận ra chú sứa mèo nào đó không thấy đâu.
Cũng không sợ nó bay ra ngoài, tất cả các phòng của nhà họ Ngu đều đã đóng kín cửa sổ, bên ngoài cũng có camera giám sát, chắc chắn nó vẫn đang ở trong nhà.
Hai người đứng trong phòng gọi tên nó mấy lần, bỗng nghe thấy tiếng kêu "meo meo" yếu ớt từ phòng tắm. Vội vàng mở cửa ra, một bé con tủi thân trốn trong phòng tắm cả đêm lập tức bay thẳng vào lòng họ, xúc tu bám chặt vào quần áo không chịu buông.
Hai người bỗng thấy áy náy vô cùng.
Để bù đắp, Ngu Duyên lập tức mở cho nó một hộp pate hải sản.
Bé con lập tức hồi phục tinh thần, vui vẻ ăn pate, quên sạch những chuyện tối qua.
Rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, hai người cùng bé con xuống lầu.
Trời vẫn còn sớm, tuy tối qua hai người dính lấy nhau, nhưng Ngu Duyên vẫn còn đang bệnh, cả hai cũng ngủ khá sớm, sáng nay dậy sớm hơn thường lệ. Lúc này, bố mẹ Ngu đang làm bữa sáng, còn Ngu Vãn Khung, Ngu Thừa Thù và Tống Duy vẫn chưa dậy.
Thấy hai người xuống, sau khi chào hỏi thì bảo hai người đến bàn ăn chờ trước.
Tối qua là Phó Chấp Tự làm bữa tối, sáng nay không thể để khách động tay vào bếp được nữa.
Ở nơi hai người không nhìn thấy, mẹ Ngu đột nhiên nheo mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!