Chương 39: Em Sẽ Đau Lòng

"Không có." Lúc này Tống Duy mới chú ý đến trên cẳng tay của Phó Chấp Tự nổi lên một vài nốt đỏ nhỏ, số lượng không nhiều, màu sắc cũng nhạt, không rõ lắm, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, nhìn cũng không quá nghiêm trọng, anh hỏi: "Sao đột nhiên lại bị dị ứng vậy? Tối nay cũng có ăn hải sản đâu."

Tuy rằng tối nay có món hải sản, nhưng thật ra dị ứng hải sản của Phó Chấp Tự cũng không đặc biệt nghiêm trọng. Hắn chỉ không thể ăn, còn tiếp xúc hay chế biến thì không sao cả.

Phó Chấp Tự không trả lời, cầm đồ ngủ, để lại một câu "Không sao, không nghiêm trọng" liền trực tiếp rời đi.

Quả thật không nghiêm trọng, không ngứa, cũng không có cảm giác khó chịu gì, chỉ nổi lên một vài nốt đỏ rất nhỏ.

Nếu tối nay cảm thấy không thoải mái thì tính sau vậy.

Trở lại phòng, Ngu Duyên vẫn chưa biến lại thành hai chân, cả người chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn.

Chú sứa mèo nhỏ đang bám ở hõm cổ của Ngu Duyên cũng hướng ánh mắt tò mò về phía hắn.

Không hiểu sao Phó Chấp Tự lại có một loại cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn kỳ lạ, giống như có vợ, có con và giường ấm.

Nhưng hắn nghĩ mình còn chưa tắm rửa, trên người vẫn chưa sạch sẽ, nên dù lòng ngứa ngáy muốn gần gũi "vợ con" đến mấy, hắn vẫn cố nhịn, nhanh chóng lao vào phòng tắm.

Lúc đi ra, bộ đồ ngủ bên cạnh giường đã không thấy đâu, đuôi cá dưới chăn cũng không còn nữa. Hẳn là Ngu Duyên đã nhân lúc hắn tắm rửa mà biến lại thành hai chân, thay đồ ngủ xong rồi.

Thấy hắn từ phòng tắm đi ra, Ngu Duyên nhích vào bên trong giường, chủ động nhường chỗ cho hắn.

Phó Chấp Tự không chút khách sáo, nằm xuống bên cạnh cậu.

Đây là lần đầu tiên hai người vừa lên giường đã dính sát vào nhau như vậy.

Phó Chấp Tự chủ động hôn lên má và môi cậu. Ngu Duyên thuận thế vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Cả hai vừa mới phá vỡ ranh giới, nên đều khó lòng kiềm chế. Nụ hôn vô thức trở nên sâu hơn, lưỡi quấn lấy nhau đầy nhiệt tình.

Trong lúc hôn, Phó Chấp Tự nhân lúc đổi hơi di chuyển xuống dưới, hôn lên cằm Ngu Duyên, giọng thì thầm khe khẽ: "Cửa không khóa. Nếu có người bất chợt vào thì làm sao đây?"

Vì lời dặn dò của mẹ Ngu, cửa phòng ngủ không khóa, mục đích là để ngăn cản Phó Chấp Tự "ăn hiếp" Ngu Duyên khi hắn quá nhập vai.

Và đúng là giờ cậu đang bị "ăn hiếp" thật.

Lời này của Phó Chấp Tự vừa dứt, liền cảm thấy cơ thể người bên cạnh rõ ràng căng thẳng lên, tay ôm hắn cũng càng dùng sức hơn.

Nếu không phải Phó Chấp Tự đột nhiên nhắc nhở, Ngu Duyên căn bản không nhận ra điều này, lời nhắc khiến adrenaline trong người cậu dâng cao.

Tuy biết rằng sẽ chẳng có ai xông vào, nhưng khả năng bị bắt gặp mơ hồ đó vẫn tồn tại, cảm giác vừa hồi hộp vừa k. ích th. ích đan xen khiến nụ hôn này trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Phó Chấp Tự biết mình đang làm chuyện xấu.

Rõ ràng chỉ cần hôn đơn thuần, nhưng hắn lại cố ý nhắc nhở.

Thế nhưng, đây chẳng phải cũng là một dạng "thú vui" sao?

Để tìm cảm giác cho những phân cảnh tình yêu, hắn từng ép mình xem vô số bộ phim, vở kịch, tiểu thuyết về chủ đề này, tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng lượng thông tin nạp vào rất lớn, bây giờ hắn bỗng chốc "ngộ đạo" khi ở bên Ngu Duyên.

Sau khi để lại một dấu răng nhạt trên cằm Ngu Duyên, Phó Chấp Tự lại cúi xuống, tiếp tục hôn lên đôi môi mềm mại.

Lần này Ngu Duyên không còn thả lỏng như vừa nãy, nhưng cảm giác tê dại xuyên suốt sống lưng lại càng rõ ràng. Cậu cũng chìm đắm vào nụ hôn đầy căng thẳng này.

Hắn biết, Ngu Duyên cũng thích.

Không rõ cả hai đã dây dưa bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc. Trong suốt khoảng thời gian đó, bàn tay của Phó Chấp Tự không ngừng di chuyển trên lưng và eo cậu. Ngu Duyên cũng hoàn toàn vùi mình vào vòng tay hắn.

Lúc kết thúc, Phó Chấp Tự chủ động giúp Ngu Duyên chỉnh lại quần áo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!