So với một cái ôm, cách thể hiện tình cảm tiến thêm một bước chính là nụ hôn.
Trước đây khi ở nhà, Ngu Duyên thỉnh thoảng cũng sẽ "chụt" một cái lên đầu Tinh Tinh, vừa rồi cũng là do quá bất ngờ nên mới theo bản năng mà làm như vậy, không hề nhận thấy ánh mắt nóng rực của người bên cạnh đang dán chặt lên mình.
Mãi đến khi cậu đặt lại sứa mèo và con vịt đồ chơi vào trong nước, cậu mới nhận ra ánh mắt của Phó Chấp Tự vẫn luôn đặt trên người mình.
Ngu Duyên khẽ nắn nắn món đồ chơi hình ngôi sao vừa nhận được, không dám ngước lên nhìn hắn, mà chờ đợi hắn chủ động mở lời.
Nhiệt độ nước trong bồn tắm rất vừa phải, hòa cùng mùi hương từ quả bóng tắm muối biển mà cậu yêu thích, khiến cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái. Chiếc đuôi cá phía sau cũng vui vẻ lắc lư.
Nhưng Phó Chấp Tự vẫn cứ nhìn cậu như vậy, không nói gì cả.
Hắn đang nghĩ... nên tặng món quà gì cho cá nhỏ đây.
Dù không đòi được một nụ hôn, hắn vẫn muốn tặng, chỉ cần có thể khiến cậu vui vẻ là được.
Theo đuổi một người, sự trả giá là điều không thể thiếu.
Cuối cùng, Ngu Duyên không nhịn được mà ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt dán chặt lên mình của Phó Chấp Tự, đáy mắt lộ ra vài phần bất mãn, cố ý nói: "Anh diễn xong chưa?"
Phó Chấp Tự không nhịn được cười, cũng cố ý đáp lại: "Chưa."
Ngu Duyên: "?"
Phó Chấp Tự học nhanh dùng luôn, nghiêm túc nói bừa: "Theo kịch bản, sau khi em khỏi bệnh sẽ cho tôi một nụ hôn."
Ngu Duyên đoán có lẽ hắn lấy cảm hứng từ việc cậu vừa hôn sứa mèo lúc nãy, liền nhìn hắn với cái kiểu "anh xem tôi có giống đồ ngốc không?", nhưng chiếc đuôi phía sau lại vì xấu hổ mà khẽ cuộn lại. Cậu cúi đầu tiếp tục ngâm mình trong nước, không thèm để ý tới hắn nữa.
Thật ra Phó Chấp Tự cũng có chút ngại ngùng, đây là lần đầu tiên hắn thích một người, lần đầu tiên nói những lời tình cảm có chút sến súa như vậy, những câu này khác xa so với những lời thoại mà hắn từng tập luyện và diễn xuất vô số lần.
Dù sao hắn cũng đã diễn qua rất nhiều vai, cho dù xấu hổ cũng có thể che giấu biểu cảm cơ thể một cách hoàn hảo, không để ai nhìn ra, chỉ là... đôi tai dưới mái tóc đen vẫn không thể kiểm soát được mà hơi đỏ lên.
Hắn cảm nhận được, nhưng không hề có ý định che giấu, hay nói đúng hơn, hắn rất thích cảm giác này.
Thích cảm giác trái tim loạn nhịp không thể kìm được, thích cảm giác ngượng ngùng khi ở trước mặt người mình thích, và thích cả cảm giác cơ thể không còn nằm trong tầm kiểm soát của chính mình.
"A Duyên." Phó Chấp Tự không nhịn được lại gọi cái tên thân mật này.
Ngu Duyên theo bản năng "ừm" một tiếng, hàng mi khẽ run, lại ngước lên nhìn vào mắt hắn, quyết định tạm thời không so đo chuyện vừa rồi, nghe xem lần này hắn lại muốn nói gì.
Phó Chấp Tự hoàn toàn không còn vẻ không đứng đắn vừa nãy, nghiêm túc nói: "Tôi đối với em chưa bao giờ là diễn kịch."
Ngu Duyên "ồ" một tiếng, vỗ vỗ đuôi cá trong nước, giơ một ngón tay lên, nói: "Tôi muốn ngủ với cậu ấy, không muốn ngủ với cậu."
Giơ ngón tay thứ hai lên, "Đồ ăn tôi làm cậu ta cũng rất thích."
Ngón tay thứ ba, "Tóc cậu ta là tóc ngắn."
Ngón tay thứ tư, "Cậu ta cũng thích động vật."
...
Phó Chấp Tự càng nghe càng buồn cười, chỉ cảm thấy Ngu Duyên như vậy đáng yêu chết đi được, hắn thật sự không nhịn được, đột nhiên vươn tay, trực tiếp nắm lấy tay Ngu Duyên, không cho cậu tiếp tục kể tội mình nữa.
Tay Ngu Duyên dính nước, làm ướt cả lòng bàn tay Phó Chấp Tự, dòng nước từ hai bàn tay đang nắm chảy xuống, nhưng Phó Chấp Tự hoàn toàn không bận tâm.
Phó Chấp Tự cố ý trêu cậu: "Sao nhớ rõ vậy? Tôi chỉ bịa bừa, bản thân còn quên mất rồi."
Ngu Duyên phồng má tức giận nhìn hắn, phản đòn: "Không nhớ thì làm sao làm một diễn viên đóng thế đủ tiêu chuẩn để 'phục vụ' anh được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!