Chương 36: Tôi Muốn Tắm

Tiếng gọi "A Duyên" của Phó Chấp Tự rất khẽ, nhẹ nhàng đến mức mẹ Ngu và Tống Duy vội vàng đi theo phía sau đều không nghe thấy, nhưng Ngu Duyên lại nghe rõ mồn một.

Phó Chấp Tự chưa từng gọi cậu như vậy bao giờ, nhưng khi ở nhà cậu đã nghe robot quản gia gọi cậu như thế.

Mỗi lần Ngu Duyên nghe robot quản gia gọi "A Duyên", khóe mắt cậu sẽ bất giác cong lên, thậm chí còn thân mật xoa đầu robot quản gia.

— Ngu Duyên thích được gọi như vậy.

Do ảnh hưởng của nghề nghiệp, Phó Chấp Tự quen quan sát những chi tiết nhỏ nhặt xung quanh, từ lâu đã để ý đến điều này.

Chỉ là trước đây chưa từng tìm được cơ hội gọi cậu như vậy, giờ cuối cùng hắn cũng có thể công khai làm điều đó rồi.

"Meo." Sứa mèo vốn đang nằm trên vai Phó Chấp Tự cũng vỗ đôi cánh nhỏ bay vào lòng Ngu Duyên.

"Tiểu Phó." Giọng của mẹ Ngu vang lên từ phía sau, không biết từ khi nào đã thay đổi cách xưng hô, ánh mắt nhanh chóng lướt qua bóng lưng Phó Chấp Tự, nhìn thoáng qua Ngu Duyên đang co ro trên giường.

"Em ấy sợ sấm," Phó Chấp Tự bình tĩnh bước lên trước, ngồi xuống bên giường Ngu Duyên, mạnh dạn nắm lấy một bàn tay đang rũ xuống trên chăn của cậu, "Cháu muốn ở bên cạnh em ấy."

Tim Ngu Duyên sớm đã đập nhanh vì tiếng gọi "A Duyên" của Phó Chấp Tự, giờ đây lại được bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy, cả người cậu trở nên ngây dại.

Mẹ Ngu suy nghĩ một lát, thấy Ngu Duyên không hề từ chối hay khó chịu, cộng thêm việc tối nay Phó Chấp Tự quan tâm chăm sóc Ngu Duyên rất chu đáo, bà cũng khá yên tâm, nói: "Được thôi."

Sau đó, bà ra hiệu cho Tống Duy, cả hai cùng nhau rời khỏi phòng, xem ra là còn có chuyện muốn bàn bạc với hắn.

Cánh cửa phòng không đóng kín, chỉ khép hờ hững.

Sau một hồi Ngu Duyên mới phản ứng lại, bây giờ hai người coi như đang ở riêng, vừa ngẩng đầu lên cậu đã chạm phải một đôi mắt nóng rực.

Đúng lúc này, một tia chớp trắng xóa lại xẹt qua bầu trời.

Bàn tay đang nắm lấy tay cậu cũng siết chặt hơn mấy phần.

Xem ra khi tiếng sấm vừa nãy vang lên, Phó Chấp Tự đã vội vã chạy đến vì tia chớp này.

Cậu đúng là sợ sấm, nhưng đó là khi ở dưới đáy biển, sấm chớp đi kèm với mưa gió bão bùng, làm cho đáy biển không được yên ổn, bây giờ thì đang ở trên đất liền, cậu cũng không cần phải lo lắng như vậy.

Chỉ là hình ảnh ngày Vịnh Nhân Ngư bị tấn công mãi mãi không thể xóa nhòa khỏi tâm trí cậu.

Cậu không sợ tiếng sấm, cậu sợ những ký ức ùa về theo tiếng sấm.

"Ầm ầm—"

Một bàn tay lớn khác lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng ôm lấy lưng cậu, ngay khi tiếng sấm nổ vang thì kéo cậu vào lòng.

Ngu Duyên không hề phản kháng hay từ chối, thân thể mềm nhũn, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

Vì tiếng "A Duyên" kia, bây giờ cậu cũng rất muốn được gần gũi với Phó Chấp Tự, sự tiếp xúc cơ thể là cách an ủi đơn giản nhất.

Lần trước, Ngu Duyên chủ động nhào vào lòng Phó Chấp Tự là để kiếm điểm làm nũng, không hề có bất kỳ tâm tư nào khác.

Lần này người chủ động đổi thành Phó Chấp Tự, dưới sự kiềm chế nhẫn nhịn, hắn táo bạo buông thả.

[Ting, giá trị làm nũng +10]

Ngu Duyên chớp mắt, hàng mi nhanh chóng cọ xát vào vạt áo trước ngực Phó Chấp Tự, trong đầu đột nhiên nảy ra một câu - "Người thích bạn, dù bạn chỉ hít thở bình thường, họ cũng cảm thấy bạn đang làm nũng." Bởi vì nũng nịu là một cảm giác, rất khó để định nghĩa chính xác.

Khó trách dạo gần đây cậu thường xuyên nhận được rất nhiều điểm làm nũng từ Phó Chấp Tự...

Trong lòng ôm ấp sự ấm áp mềm mại, trái tim Phó Chấp Tự cũng mềm nhũn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!