Chương 34: Người Con Thích

Hai bên điện thoại im lặng rất lâu, chỉ có tiếng mưa rơi đều đặn.

Cuối cùng, Ngu Duyên nhỏ giọng lên tiếng: "Vừa nãy là... mẹ tôi, hôm nay bà ấy luôn ở bên chăm sóc tôi."

Nếu là ngày thường, trước khi vào phòng mẹ Ngu đều sẽ gõ cửa trước, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, Ngu Duyên bị bệnh rất nặng, không còn cách nào khác, hôm nay bà đã ra vào như vậy mấy lần để chăm sóc cậu rồi.

Chỉ là không ngờ lần này Ngu Duyên đã tỉnh, đang gọi điện thoại với người khác, mà nội dung cuộc gọi lại kịch tính như vậy...

Bị làm gián đoạn bất ngờ, Phó Chấp Tự có chút quên mất mình vừa nói đến đâu rồi, nhưng may mà hắn cũng không phải đọc theo kịch bản có sẵn, tất cả chỉ là những lời từ tận đáy lòng.

Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chuyển đề tài hỏi: "Em bị bệnh sao?"

Ngu Duyên cuộn tròn người trong chăn, có chút không được tự nhiên khẽ ừm một tiếng.

"Có nghiêm trọng không? Uống thuốc chưa?"

"Cũng không nặng lắm, đã uống rồi."

Nhưng Phó Chấp Tự vẫn không yên tâm.

[Đối phương yêu cầu chuyển sang cuộc gọi video.]

[Chấp nhận hoặc Từ chối]

Ngu Duyên: "..."

Ngu Duyên nhanh chóng bấm từ chối.

Nghĩ thôi cũng biết bây giờ cậu đang trong bộ dạng gì, không thể để Phó Chấp Tự nhìn thấy được.

Nhưng Phó Chấp Tự vẫn không từ bỏ: "Tôi muốn nhìn em, nếu không tôi không yên tâm được."

Giọng hắn vốn đã gợi cảm dễ nghe, giờ đây còn hạ giọng dịu dàng, thực sự khiến người khác khó lòng kháng cự.

Ngu Duyên c. ắn môi dưới, không có tiền đồ mà mở cuộc gọi video, chỉ là cậu lại rúc sâu vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.

Tóc của người cá nhỏ rất rối, bị mồ hôi làm ướt dính vào mặt, trên trán dán miếng hạ sốt, hai gò má đỏ bừng, gương mặt yếu đuối vì bệnh tật.

Phó Chấp Tự thấy vậy thì hận không thể bò qua màn hình bên này để tự mình chăm sóc cậu.

Đây là suy nghĩ theo bản năng, cũng là phản ứng chân thật nhất.

Hắn rất lo lắng cho Ngu Duyên, cũng đau lòng cho cậu, chỉ khi chính hắn ở bên cạnh chăm sóc thì mới có thể yên tâm một chút.

Thì ra thích một người là cảm giác này sao...

Hắn chưa từng có cảm giác như vậy.

Bạn bè có mối quan hệ tốt bị bệnh hắn sẽ quan tâm thăm hỏi, nếu cần thì cũng sẽ đưa đến bệnh viện, giúp mua thuốc nhờ robot mang đến tận cửa, nhưng không có sự thôi thúc muốn ở bên cạnh, chăm sóc từng chút như vậy.

Chỉ khi đối mặt với người mình thích thì mới có cảm giác này.

Phó Chấp Tự rất muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào, đột nhiên lại nghẹn lời.

Hắn muốn nói – hắn muốn gặp Ngu Duyên.

Nhưng Ngu Duyên đang ở nhà họ Ngu, hắn không tiện qua đó.

Thực ra hắn không có gì bất tiện cả, chỉ sợ Ngu Duyên không tiện, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng không có bất kỳ quan hệ gì, hắn không có thân phận để thăm hỏi chăm sóc, tự ý hành động chỉ gây thêm rắc rối cho Ngu Duyên mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!