Mũi truyền đến một cơn đau nhói, đầu óc cũng trống rỗng trong chốc lát.
Ngu Duyên vô thức lùi lại một bước, đưa tay dụi dụi mũi, hốc mắt hơi ửng đỏ vì nước mắt sinh lý.
Ngu Thừa Thù chợt dừng bước, quay người lại, chạm phải ánh mắt mờ mịt có chút bối rối của Ngu Duyên, anh khẽ há miệng.
Ngu Vãn Khung nhân cơ hội nói: "Có phải Tiểu Mễ bay nhanh quá không?"
Ngu Duyên đang dắt Tiểu Mễ, Tiểu Mễ bay quá nhanh, vì để theo kịp Tiểu Mễ nên Ngu Duyên không cẩn thận đụng phải Ngu Thừa Thù
- điều này rất hợp lý.
Ngu Duyên thuận theo gật đầu, chấp nhận lời giải thích này, "Vâng ạ."
Ngay sau đó, cậu lại cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi Ngu Thừa Thù: "Xin lỗi anh cả, em đụng phải anh rồi..."
Ngu Thừa Thù nhìn cậu thật sâu, giờ phút này cuối cùng anh cũng hoàn toàn tin rằng Ngu Duyên mà mẹ và Ngu Vãn Khung nhắc đến thật sự đã thay đổi rất nhiều – không còn vẻ gai góc, thích đâm chọc mọi người, mà trở nên mềm mỏng, gần gũi hơn, giọng điệu nói chuyện cũng mang theo vài phần nũng nịu vô tình, đây là một kiểu giao tiếp đặc biệt chỉ có giữa những người thân, như thể cuối cùng cũng đã gỡ bỏ sự phòng bị.
Với điều này, Ngu Thừa Thù tất nhiên rất vui, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn, nói: "Không sao, trời tối rồi, cẩn thận đừng ngã."
[Ting, giá trị làm nũng +2]
Ngu Duyên: "???"
Ngu Duyên nhanh chóng chớp mắt, nước mắt sinh lý dần biến mất, tầm nhìn càng thêm rõ ràng.
Cậu đâu có làm nũng đâu...
Cho đến khi về đến biệt thự nhà họ Ngu, Ngu Duyên vẫn còn hơi hoảng hốt.
Dạo gần đây điểm làm nũng thật sự nhận được càng ngày càng khó hiểu.
Nhưng dù sao thì đó cũng là một tin tốt.
Có thể nhận được điểm làm nũng từ anh cả, chắc chắn cũng có thể thuận lợi kéo gần mối quan hệ với anh, sau này có thể thuận lý thành chương nhờ anh giúp đỡ khởi kiện những tài khoản tung tin đồn nhảm và bạo lực mạng kia.
Mở cửa bước vào tiền sảnh, Ngu Duyên theo chỉ dẫn của Ngu Vãn Khung tháo dây dắt khỏi người Tiểu Mễ.
Cậu nhóc lập tức vỗ cánh nhỏ bay về phía bồn tắm của mình, chắc là ra ngoài dạo một vòng nên thấy khát rồi.
Trong lúc thay giày ở sảnh, Ngu Duyên nhìn thấy bố mình.
Bố Ngu cũng không khác gì so với ký ức, là một doanh nhân lợi hại, trên thương trường có thể hô mưa gọi gió, về nhà lại mặc tạp dề, hiển nhiên là vừa từ bếp đi ra.
Nghe nói ông và mẹ Ngu là thanh mai trúc mã, tình cảm đặc biệt tốt, bao năm qua vẫn mặn nồng như thuở ban đầu, là một câu chuyện đẹp trong giới thượng lưu.
"Bố." Ngu Duyên thốt ra danh xưng có chút xa lạ, nhưng lại không cảm thấy lúng túng.
Bố Ngu nghe xong thì mắt cũng cười híp lại, lau mạnh tay vào tạp dề, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Ngu Duyên, dẫn cậu đi về phía nhà ăn, "Tối nay bố và mẹ cùng nhau làm món hải sản con thích, đói bụng chưa?"
Ngu Duyên gật đầu, vừa vào cửa cậu đã ngửi thấy mùi thơm, bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục.
Trên bàn ăn đã bày đầy bữa tối thịnh soạn, có hải sản hấp, các loại gia vị cũng được bày trên một bàn nhỏ có thể di chuyển, tùy theo khẩu vị mà lựa chọn, cũng có các loại hải sản xào và đồ ăn chín khác.
Nói là bữa tối cho năm người, nhưng với kiểu này thì mười người ăn cũng dư dả.
Bụng Ngu Duyên càng kêu to hơn.
Nhà họ Ngu cũng không có thói quen im lặng khi ăn cơm, trên bàn ăn có tiếng cười nói vui vẻ, vô cùng hòa thuận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!