Quang não vẫn tự động gọi một cuộc điện thoại tới liên lạc khẩn cấp.
Bầu không khí trở nên im lặng trong chốc lát.
Phó Chấp Tự thản nhiên rút tay về, nhẹ nhàng giải thích: "Đó là quản lý của tôi, không cần để ý."
Ngu Duyên ngập ngừng gật đầu.
Thực ra cậu cũng nghe ra đó là giọng nói của quản lý Phó Chấp Tự mà cậu đã liên lạc vài ngày trước.
Người cá có thể dựa vào giọng hát để chữa lành cho các sinh vật, Ngu Duyên cũng là người cá nhỏ hát hay nhất ở Vịnh Người Cá, nên cậu rất nhạy cảm với âm thanh.
Phó Chấp Tự liếc nhìn những miếng sườn trong bồn rửa, dứt khoát từ bỏ món ăn này, dọn dẹp sơ qua, lại cất vào tủ lạnh, bưng mấy món ăn đã làm xong ra bàn.
Ngu Duyên cũng nhanh chóng chủ động giúp hắn bưng một đĩa thức ăn.
Phó Chấp Tự nhìn thấy, không nói gì.
Cơm cũng đã nấu xong rồi, thơm phức.
Nhìn vào ánh mắt háo hức của Ngu Duyên, Phó Chấp Tự không nói không rằng chia phần cơm ban đầu dành cho một người thành hai phần, múc hai chén, đưa cho Ngu Duyên một chén.
"Cảm ơn Phó tiên sinh!"
Hải sản trên mì hải sản đều đã bị ăn hết, nhưng mì thì hầu như không động đến. Có vẻ hơi kén ăn.
Thấy Phó Chấp Tự gắp thức ăn xong Ngu Duyên mới đưa đũa ra, không kìm được mà lần lượt gắp thử mỗi món một ít, trộn với cơm, rồi cậu xúc một miếng lên cho vào miệng, đôi mắt xanh nhạt lập tức sáng rực, giống như có ánh sáng chiếu vào viên ngọc quý lấp lánh.
Cậu cá nhỏ vừa nhai vừa phồng má, giọng nói mơ hồ:"Ngon quá! Phó tiên sinh, tay nghề nấu nướng của ngài thực sự quá tuyệt vời."
Đây không phải lần đầu Phó Chấp Tự được khen nấu ăn ngon. Trước đây, khi quay một số bộ phim, hắn từng có cảnh nấu nướng. Động tác của hắn thành thạo, không cần chỉ dẫn, cũng được nhiều lời khen ngợi.
Thực ra cũng không phải là kỹ năng gì giỏi giang, hắn không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng không biết tại sao, khi được Ngu Duyên khen hắn lại cảm thấy vui hơn một chút.
Tộc Người Cá vốn sở hữu năng lực chữa trị. Nói chuyện với người cá có cấp bậc thiên phú cao luôn mang lại cảm giác như gió xuân phả vào mặt, có lẽ là vì điều này.
Hắn từng có một lần không thể thoát vai, thậm chí còn thực hiện một số hành vi tự hại như nhân vật trong phim. Tống Duy cũng tìm cho hắn vài người cá chữa trị xuất sắc nhất từ chủ tinh đến. Tuy không giải quyết triệt để được vấn đề, nhưng họ cũng đã thôi miên hắn, giúp hắn ngủ mê mệt, tạm thời xoa dịu được phần nào.
Nhưng mà hắn nhớ trong hồ sơ ghi cấp bậc của Ngu Duyên chỉ là F, hiệu quả hẳn là khá bình thường.
Tống Duy sắp xếp cậu ở bên cạnh hắn chủ yếu là để làm thế thân cho hắn quan sát, chứ không phải vì năng lực trị liệu của người cá.
Nghĩ đến đây, Phó Chấp Tự nuốt cơm trong miệng xuống, liếc nhìn cậu một cái, bất ngờ nói: " Cậu ta cũng rất thích món ăn tôi làm."
Nói xong, hắn chăm chú quan sát phản ứng của Ngu Duyên, sẵn sàng nhập vai để diễn tiếp.
'Cậu ta' ở đây đương nhiên chỉ là nhân vật hư cấu và không tồn tại, chỉ là đang đóng kịch mà thôi.
Nhưng Ngu Duyên đã ký hợp đồng thế thân nên không biết điều này, sẽ nghĩ rằng 'cậu ta' là ánh trăng sáng thực sự tồn tại, phản ứng đưa ra cũng sẽ chân thật nhất.
Ngu Duyên nghe xong thì dừng lại một chút, quên cả nhai, má phải phồng lên một cục nhỏ đáng yêu, ngơ ngác nhìn Phó Chấp Tự.
Vài giây sau, cậu nhanh chóng chớp mắt, vội vàng nói: "Vậy... vậy sau này Phó tiên sinh làm nhiều món ngon cho em hơn đi ạ, em sẽ khen Phó tiên sinh nhiều hơn, giống như 'cậu ta' khen Phó tiên sinh vậy."
Sự mong chờ trong đôi mắt xanh nhạt không hề giấu giếm.
Có thể thấy, Ngu Duyên thực sự rất thích tay nghề của hắn.
Bàn tính vang lên ầm ầm trên mặt cậu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!