Phó Chấp Tự nhíu mày xem livestream của Ngu Duyên suốt cả quãng đường.
Lúc đầu, Tống Duy còn đưa ra vài nhận xét.
"Cậu thế thân này hát hay đấy chứ, sao trước đây lại bị chôn vùi nhỉ?"
"Có thể là do đôi bố mẹ nuôi kia thấy gương mặt cậu ta là điểm mạnh, nên luôn muốn cậu ta dùng mặt kiếm tiền, không phát hiện ra tài năng ca hát của cậu ta?"
"Hay là cậu ta cố ý? Cố ý không muốn ăn bát cơm giới giải trí này, không muốn bị đôi bố mẹ nuôi kia khống chế, nên luôn giấu tài, bây giờ thuận lợi giải ước rồi, cuối cùng cũng có thể tự do bay nhảy?"
Dần dần, Tống Duy phát hiện ra tâm trạng của Phó Chấp Tự không đúng, liền không nói thêm gì nữa.
Trước đây Phó Chấp Tự cũng không nói nhiều, nhưng vẫn sẽ đáp lại vài câu, nếu thực sự không muốn nói chuyện thì cũng sẽ nói thẳng với anh ta, bảo anh ta đừng làm phiền hắn nghỉ ngơi.
Lần này rõ ràng là không bình thường.
Phó Chấp Tự mím chặt môi, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình quang não trước mặt, như thể xung quanh có một kết giới bao quanh hắn, âm thanh bên ngoài đều không chạm vào hắn được, chỉ ở chung một chỗ với streamer nhỏ trên quang não.
Tống Duy không đoán ra được gì, mà Phó Chấp Tự cũng tạm thời không muốn giải thích, nên anh ta cũng lười quản nữa, ai biết người này đang nhập vai diễn hay là gì, thời cơ đến tự nhiên sẽ khai thật với anh ta thôi. Anh ta tiếp tục xem livestream, Ngu Duyên hát đúng là rất hay.
Streamer nhỏ mỗi khi hát xong đều tranh thủ thời gian trò chuyện vài câu với khán giả.
"Cảm ơn chị, tốn kém quá, được chị chọn bài hát là em đã rất vui rồi."
"À, hóa ra là cùng phòng ký túc xá với chị 'Một Bát Tôm Viên' à? Cảm ơn chị đã giới thiệu, buổi livestream ngày mai em sẽ hát miễn phí cho các chị một bài."
"Ừm... Tạm thời là mỗi ngày 2 giờ chiều sẽ livestream, tối sau khi ăn cơm xong cũng sẽ livestream một lúc, 8 giờ bắt đầu, nếu chiều hát thì tối sẽ trò chuyện, nếu chiều trò chuyện thì tối sẽ hát, hát lâu quá cổ họng có thể không chịu nổi. Nếu không mở em sẽ xin phép trước."
"Sau này em sẽ học thêm nhạc cụ, đàn hát cho mọi người nghe."
...
"Bài tiếp theo là do bé cưng 'Một Đao Chín Trăm Chín Mươi Chín' chọn, à, được rồi, anh Chín Chín."
Nghe thấy Ngu Duyên gọi người khác là "anh", Phó Chấp Tự không thể nhịn được nữa, với một khuôn mặt trầm lặng mà chính hắn cũng không nhận ra, hắn đăng ký một tài khoản nhỏ livestream, nạp 10.000 tinh tệ, xong rồi bước vào phòng livestream của Ngu Duyên, nhân lúc bài hát này sắp vào đoạn nhạc cuối, tặng cho cậu một "tinh cầu".
Tinh cầu cũng giống như hoa, là một trong những món quà có thể tặng trong phòng livestream, khác biệt là một bông hoa chỉ tốn 5 tinh tệ, còn một tinh cầu lại tốn 999 tinh tệ.
Đắt có cái lý của đắt, hiệu ứng đặc biệt của quà tặng tinh cầu quá tuyệt vời, cả bối cảnh của phòng livestream đều biến thành một dải ngân hà rực rỡ, một cái tinh cầu xoay quanh quỹ đạo một cách chậm rãi.
Vừa đúng lúc Ngu Duyên hát xong nốt cuối cùng, vì kinh ngạc mà đôi mắt màu xanh lam nhạt hơi mở to, đáy mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ của hiệu ứng đặc biệt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào màn hình, vài giây sau cậu mới vội vàng phản ứng lại, lên tiếng nói: "Cảm ơn bé cưng 'Thích Ăn Hải Sản' đã tặng quà, đây là Tinh cầu đầu tiên mà em nhận được, đẹp quá."
Đôi mắt của người cá nhỏ cong thành vầng trăng khuyết, lòng Phó Chấp Tự không hiểu sao lại ngập tràn thứ cảm giác không tên, thỏa mãn chưa từng có.
Tống Duy đang ngồi đối diện Phó Chấp Tự: "Má ơi, phòng livestream của cậu thế thân có một ông chủ lớn rồi, trực tiếp tặng một tinh cầu 999 tinh tệ luôn, lão Phó, có thấy nguy cơ không?"
Tống Duy đương nhiên không nghĩ đến Phó Chấp Tự, dù sao anh ta cũng biết Phó Chấp Tự bị dị ứng hải sản, nhìn thấy cái tên này theo bản năng sẽ không liên tưởng đến Phó Chấp Tự.
Đây cũng là một trong những mục đích khi Phó Chấp Tự đặt cái tên này.
Về phần cảm giác nguy cơ... Phó Chấp Tự cũng coi như là một "ông chủ lớn" của Ngu Duyên, bây giờ lại xuất hiện thêm một "ông chủ lớn" khác, mà nhiều vị trí chỉ có thể do một người chiếm giữ, giống như một núi không thể có hai hổ, tuy rằng chỉ là nói đùa, nhưng cũng không phải là không có căn cứ.
Phó Chấp Tự hờ hững liếc anh ta một cái, không giải thích, cũng không trả lời, chỉ là ngón tay khẽ gõ lên quang não, gửi đi một bình luận.
[Thích Ăn Hải Sản] : Gọi anh.
"Vâng, anh." Trong phòng livestream, người cá nhỏ ngoan ngoãn gọi hắn bằng danh xưng này.
Tống Duy biết Phó Chấp Tự đang xem, tặc lưỡi hai tiếng, "Đã gọi là anh rồi đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!