Ngu Duyên: "Hả? Cái gì ạ?"
Phó Chấp Tự gượng gạo dời tầm mắt, tùy tiện che giấu nói: "'Cậu ta' chưa bao giờ gọi tôi là Phó tiên sinh."
Ngu Duyên cuối cùng cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Chấp Tự, cậu khẽ cúi mắt, giọng bình thản hỏi: "Vậy muốn đổi cách xưng hô nào ạ?"
Phó Chấp Tự vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Anh Phó hoặc anh... đều được."
"Được," Ngu Duyên gật đầu, giọng nói không có chút gợn sóng, vô thức thốt lên: "Anh."
[Ting, giá trị làm nũng +50]
Ngu Duyên khựng lại, rõ ràng nếu là trước đây cậu sẽ đặc biệt ngạc nhiên, đặc biệt vui vẻ, nhưng bây giờ cậu dường như chậm nửa nhịp mới phản ứng lại được điều gì đó, đột nhiên có chút không vui nổi.
Cậu có thể nhận được nhiều giá trị làm nũng như vậy ở chỗ Phó Chấp Tự, hoàn toàn là vì Phó Chấp Tự coi cậu thành một người khác, nhập vai vào người khác đang làm nũng với hắn, hắn mới vui vẻ đến thế.
Nhưng rõ ràng cậu đã sớm biết rõ thân phận thế thân của mình, cũng luôn ghi nhớ điều đó, phát hiện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hoặc có thể nói, đây mới là bình thường, đáng lẽ cậu nên hiểu điều này từ lâu rồi.
Thế mà.... sao cậu lại không vui chứ..... Thật kỳ lạ.
Hệ thống lặng lẽ quan sát tất cả, nhưng vì Ngu Duyên không chủ động trò chuyện, nó cũng không lên tiếng. Đôi khi, can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của ký chủ không phải là điều tốt.
Có lẽ vì tâm trạng không tốt, hoặc do ăn no uống đủ rồi thấy buồn ngủ, Ngu Duyên dựa vào ghế trong xe ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đã nằm trên giường ở nhà, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, dường như đã ngủ khá lâu.
Rõ ràng
- là Phó Chấp Tự đã bế cậu từ xe bay vào đây.
Ngu Duyên dụi dụi mắt, có chút bực mình vì mình bị bế xuống xe mà cũng không tỉnh, cậu mở quang não liếc nhìn thời gian, phát hiện mình đã ngủ khoảng hơn hai tiếng.
Ngủ như thế đúng là hơi nhiều.
Thông thường cậu chỉ ngủ trưa khoảng nửa tiếng, có khi còn ngắn hơn.
Giờ thì ngủ đến mức đầu óc mụ mị, lại thấy không thoải mái.
Ngu Duyên vội vàng rời giường, mang theo sứa mèo ra ngoài sân hóng gió.
Phó Chấp Tự không biết đi đâu rồi, có vẻ không ở nhà, cũng không để lại lời nhắn nào.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng rọi xuống khiến người ta thấy ấm áp, sân của biệt thự rất rộng, nhưng lại không trồng hoa cỏ gì, trơ trọi một cách kỳ lạ, có lẽ cũng liên quan đến việc chủ nhân không thường xuyên ở đây.
"Meo meo!"
So với lúc mới mua về, nhóc này đã lớn hơn một chút, đôi cánh nhỏ xíu của nó vẫn chưa thể bay cao. Vì vẫn còn chút nhút nhát với môi trường lạ, nên nó luôn dính chặt lấy Ngu Duyên, giống như một món đồ trang sức nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu.
Ngu Duyên phơi nắng chơi với sứa mèo, nghe nhạc, thả lỏng đầu óc, cậu cảm thấy trong người thoải mái hơn một chút.
Không biết đã qua bao lâu, ở cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Là Phó Chấp Tự đã về.
Trên tay xách một cái túi.
Vừa về đến nhà, hắn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Ngu Duyên, rất nhanh đã phát hiện ra cửa sổ sát đất đang mở và có một người đang ngồi trong sân ở phía đó.
Phó Chấp Tự sải bước đến sân, giơ cái túi trong tay lên, nói: "Tôi vừa đến bệnh viện tư nhân một chuyến, mang về một ít thuốc trị sẹo mới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!