Ngu Vãn Khung vội vàng quan tâm hỏi: "Sao thế? Cẩn thận chút."
Ngu Duyên: "Khụ... không sao... khụ khụ... tại em hơi kích động thôi."
Sao có thể không kích động được chứ.
Vừa mới nghĩ đến việc không thể để người nhà họ Ngu biết mối quan hệ của cậu và Phó Chấp Tự, kết quả vừa nhận điện thoại đã thấy tên Phó Chấp Tự ở chỗ Ngu Vãn Khung, cậu chỉ bị sặc sữa thôi đã là không nghiêm trọng rồi.
Nhưng điều đó cũng khiến cậu nhớ lại hôm ở nhà họ Ngu, cậu đã nghi ngờ Ngu Vãn Khung chính là 'ánh trăng sáng' của Phó Chấp Tự, vì thế trong quá trình thăm dò Ngu Vãn Khung, cậu đã nói dối mình là fan nhỏ của Phó Chấp Tự, muốn nhờ hắn giúp xin chữ ký đề tên của Phó Chấp Tự.
Không ngờ... Ngu Vãn Khung lại thực sự xin được chữ ký đề tên của Phó Chấp Tự cho cậu.
Hôm qua, Phó Chấp Tự đã đến trường quân sự một chuyến, có lẽ Ngu Vãn Khung đã lấy chữ ký từ đó.
Nói thật, Ngu Duyên cũng khá cảm động, dù sao chữ ký đề tên của người có tầm cỡ như Phó Chấp Tự thật sự không dễ xin.
Ngu Duyên lại ho khan vài tiếng, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn anh trai, không ngờ anh thật sự xin được chữ ký đề tên của Phó... của anh Phó cho em."
Trên mạng, fan của Phó Chấp Tự phần lớn đều gọi hắn là anh Phó, bản thân là một fan nhỏ, cứ gọi thẳng tên nghe có vẻ không ổn, vậy nên cậu cũng học theo mọi người trên mạng gọi một tiếng anh Phó.
Đáy mắt Ngu Vãn Khung đong đầy ý cười "Thích là tốt rồi, em xem anh gửi chữ ký qua bưu điện cho em, đưa trực tiếp, hay là em về nhà lấy?"
Nếu gửi bưu điện, sẽ cần cung cấp địa chỉ. Ngu Duyên cảm thấy không an toàn, không muốn nói địa chỉ chỗ ở hiện tại cho người nhà họ Ngu, huống hồ người đó lại là anh trai, nhưng có thể tùy tiện điền địa chỉ của một điểm nhận hàng gần đó.
Đưa trực tiếp tuy có thể tùy tiện chọn một địa điểm, nhưng hai người dù sao cũng không thân thiết, nếu chỉ có hai người gặp mặt thì có thể sẽ hơi ngại ngùng.
Thực ra tốt nhất vẫn là Ngu Duyên về nhà lấy, chỉ là không biết nhà họ Ngu cách nơi cậu đang ở có xa không, nếu xa thì có lẽ sẽ mất ít nhất nửa ngày.
Ngu Duyên nghĩ một lát, nói: "Không làm phiền anh trai đâu, em tự về lấy vậy, anh cứ để ở nhà là được."
Ngu Vãn Khung gật đầu, lại nói: "Anh cả sắp về rồi, chắc là tuần sau, bố mẹ định cả nhà tụ họp một bữa, nếu xa quá, không vội thì có thể đợi đến hôm anh cả về rồi tiện thể đến lấy cũng được."
Ngu Duyên gật đầu, không nói rõ thời gian cụ thể, chỉ đáp: "Để em xem gần đây có thể sắp xếp được thời gian không, nếu sắp xếp được thì em sẽ về lấy trước, nếu không sắp xếp được thì đợi anh cả về rồi em lấy."
Dù sao cậu cũng là fan nhỏ của Phó Chấp Tự, không thể tỏ ra quá hờ hững với chữ ký này, nếu không dễ bị lộ.
Trong lòng cậu đã quyết định đợi anh cả trở về rồi mới đi lấy. Dù sao việc đi đi về về quá tốn thời gian. Gần đây, cậu sắp bắt đầu livestream, thời gian được ở gần Phó Chấp Tự đã ít đi rồi, không thể phí thêm được.
Sau khi tán gẫu thêm vài câu chuyện thường ngày với Ngu Vãn Khung, cả hai nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, Ngu Duyên tiếp tục tập luyện ca hát.
Ngu Vãn Khung thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn mẹ đang ngồi đối diện, nhỏ giọng oán trách: "Mẹ, sao mẹ không nói vài câu với Tiểu Duyên?"
Mẹ Ngu cười vui vẻ: "Chẳng phải thấy hai anh em con nói chuyện vui vẻ nên mẹ không muốn làm phiền à?"
Ngu Vãn Khung vuốt vuốt đầu con sứa mèo đang ôm trong lòng, mỉm cười có phần ngượng ngùng.
Thực ra ngay từ ngày hôm qua, khi lấy được chữ ký của Phó Chấp Tự, hắn đã muốn gọi điện ngay cho Ngu Duyên rồi, nhưng lại có hơi lo lắng, sợ khi hai người gọi điện sẽ gượng gạo, nên hắn đã cố tình trì hoãn đến hôm nay mới về nhà một chuyến, nếu tình huống trở nên khó xử thì mẹ có thể xen vào nói đỡ vài câu.
Không ngờ lại có chút lo xa.
Ngu Duyên thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Có lẽ là do thật sự đã nghĩ thông suốt, có người sau khi trải qua những chuyện vui buồn tột cùng, tính cách sẽ thay đổi đáng kể, ngay cả hắn sau khi biết chuyện bị ôm nhầm cũng đã có một số thay đổi rõ rệt về tâm lý. Chỉ là những thay đổi ấy hắn đều tự mình tiêu hóa, không bộc lộ ra ngoài để người khác nhìn thấy mà thôi.
Chưa đầy một tuần nữa anh cả sẽ về.
Chắc chắn anh cả cũng sẽ thích Ngu Duyên.....
Gần đến trưa, Phó Chấp Tự gõ cửa phòng Ngu Duyên, cắt ngang việc luyện hát của cậu, gọi cậu ra ngoài ăn cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!