Chương 20: Thực Hiện Ước Nguyện

"Xin lỗi." Phó Chấp Tự lặp lại một lần nữa.

Ngu Duyên một đầu mờ mịt, hoàn toàn không biết Phó Chấp Tự đang xin lỗi chuyện gì.

"Sao thế? Sao lại phải nói xin lỗi?" Cậu hỏi.

Nhưng Phó Chấp Tự vẫn không hề giải thích nửa câu, chỉ không ngừng lặp lại câu "xin lỗi".

Sau khi uống rượu, hai má Phó Chấp Tự cùng với tai, cổ đều nhuộm một màu đỏ, con ngươi đen như mực, sâu như vực thẳm, ẩn dưới hàng mi dài, khiến người ta không nhìn thấu bất kỳ cảm xúc nào.

Ngu Duyên lập tức nghĩ đến người tình trong mộng của hắn, dù sao cậu cũng không nghĩ ra bất kỳ lý do gì mà Phó Chấp Tự sẽ nói xin lỗi với mình. Hắn không thể nào làm điều gì có lỗi với cậu được.

Chẳng lẽ hôm nay hắn đã gặp lại "ánh trăng sáng" của mình rồi?

Có khi nào câu "xin lỗi" mà hắn đang nói với cậu, thực chất là muốn gửi tới người kia?

Hệ thống cũng nói: [Theo kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm trên web xanh của tôi, rất có thể!]

Ngu Duyên hỏi hệ thống: "Tôi nên làm gì đây?"

Hệ thống đề nghị: [Cậu thử dỗ dành hắn đi, biết đâu còn kiếm được chút điểm làm nũng]

Ngu Duyên mím môi.

Cậu biết nên làm theo lời hệ thống nói, nhưng không hiểu sao, cơ thể lại không muốn động đậy, đuôi cá vốn đang hơi cong lên cũng rũ xuống.

Cậu không muốn dỗ dành Phó Chấp Tự.

Hắn như thế này đâu phải tại cậu, tại sao cậu phải đi dỗ hắn?

Một giọng nói đầy ngang bướng vang lên trong lòng cậu.

Nhưng đây rõ ràng nên là một trong những công việc của 'thế thân', cho dù không phải vì điểm làm nũng, cậu cũng nên làm như vậy.

Cơ thể được ngâm trong nước ấm mềm mại đến mức lười biếng, những cảm xúc không tên từ đâu xuất hiện đột nhiên ngang ngược xông tới, càn quét khắp tâm trí, phá tan cảm giác thoải mái ban nãy.

Phó Chấp Tự vẫn đứng trước bồn tắm, nhìn thẳng vào người cá nhỏ đang ngâm mình trong bồn.

Tối nay hắn đã uống chút rượu với thầy giáo, tửu lượng của Phó Chấp Tự bình thường, hơi say. Ban đầu, Tống Duy vốn không định đưa hắn về, nhưng vì hắn cứ nhất quyết muốn về nhà, trong miệng còn lẩm bẩm tên "thế thân nhỏ", nói rằng phải về nhà tiếp tục quan sát. Tống Duy nghĩ đây cũng là cơ hội rèn luyện tốt, bèn quyết định đưa hắn về.

Trong mắt anh ta, Ngu Duyên cũng không thể làm ra trò gì.

Hơn nữa Phó Chấp Tự sau khi uống say khá khiến người ta yên tâm, cũng ít nói, trở về nhà xong chắc cũng sẽ ngủ ngay.

Thực tế, Phó Chấp Tự đúng là có chút say, nhưng không say đến mức mất kiểm soát. So với những lúc không thể thoát vai diễn, tác động của rượu chẳng đáng là gì.

Hắn nhớ chuyện mình đã ký tên cho Ngu Vãn Khung, cảm thấy rất có lỗi với Ngu Duyên, giống như đã "phản bội" cậu vậy. Bởi thế, hắn cứ lặp đi lặp lại câu "xin lỗi" với cậu.

Nhưng hắn lại không dám nói chuyện này cho Ngu Duyên biết, sợ cậu nghe xong sẽ thấy khó chịu, cho nên khi cậu hỏi đến, hắn lại chỉ im lặng.

Không gian trong phòng tắm rơi vào một khoảng lặng dài.

Ngu Duyên đột nhiên mở miệng: "Anh làm chuyện có lỗi với 'tôi', nên nói xin lỗi với 'tôi'."

Phó Chấp Tự gật đầu: "Ừm."

Ngu Duyên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Chỉ nói xin lỗi thì có ích gì."

Phó Chấp Tự lại đến gần hơn một chút, nghiêm túc hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!