"Phó tiên sinh, mặt ngài làm sao vậy?" Ngu Duyên nghi hoặc hỏi.
Việc ngủ cạnh Phó Chấp Tự, sau đó tỉnh dậy là có thể tăng giá trị làm nũng đã trở thành chuyện mà Ngu Duyên dần quen thuộc.
Tối qua Phó Chấp Tự dùng bóng tắm muối biển để ngâm mình, toàn thân đều tỏa ra mùi hương mà cậu yêu thích, giống như bôi thứ "bạc hà cá" gì đó, khiến cậu cảm thấy thoải mái và dễ chịu, giấc ngủ cũng vì vậy mà trở nên đặc biệt ngọt ngào.
Phó Chấp Tự nhìn cậu một cách khó diễn tả thành lời, cuối cùng vẫn không nói rõ sự thật, chỉ mơ hồ đáp: "Có lẽ hơi dị ứng, không có gì nghiêm trọng."
Ngu Duyên "ồ" một tiếng, chợt nhớ tới chuyện Phó Chấp Tự từng nói hắn bị dị ứng với hải sản. Có người thể chất dễ dị ứng, thường xuyên tiếp xúc phải tác nhân gây dị ứng mà không hay biết, cũng chẳng có gì lạ.
Ngu Duyên quan tâm nói: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nha."
Phó Chấp Tự: "..."
Phó Chấp Tự: "Ừm."
Một bên mặt bị sưng, trong nhà lại có một người cần giúp thay thuốc, Phó Chấp Tự quyết định lại ở nhà thêm một ngày.
Cũng may ngày hôm sau tỉnh dậy thì bên má kia đã hết sưng.
Sáng sớm Phó Chấp Tự đã gọi điện cho thầy giáo cũ, dự định đến trường quân sự thăm hỏi, rồi tiếp tục gọi cho Tống Duy, rủ anh ta đi cùng.
Vết thương của Ngu Duyên vẫn chưa lành hẳn, cho dù có để tóc mái che đi cũng không thể giấu hết hoàn toàn, không tiện livestream, cậu liền tiếp tục ở nhà luyện hát.
Luyện hát một hồi thì đến giờ cơm trưa, hôm nay Phó Chấp Tự không ở nhà cả ngày, nói là đi trường quân đội thăm một vị giáo sư đã từng rất tốt với hắn, cơm trưa là Ngu Duyên tự mình làm ở nhà.
Buổi sáng đã có robot gửi đến một ít hải sản tươi sống, rõ ràng là do Phó Chấp Tự đặc biệt sắp xếp.
Ngu Duyên vô cùng quen thuộc xử lý hết tất cả, vì thấy phiền nên cậu bỏ hết vào nồi hấp chung một lượt. Sau đó, cậu pha một ít nước chấm đơn giản, thưởng thức hương vị nguyên bản nhất của món ăn.
Vừa ăn, Ngu Duyên vừa mở quang não tùy ý lướt một chút.
Chẳng mấy chốc, cậu đã thấy được chủ đề hot trên Tinh Bác: 'Phó Chấp Tự về trường quân sự'.
[Nhìn thấy xe của anh Phó rồi! Còn thấy cả người đại diện của anh ấy nữa! Tiếc là không thấy được người thật, muốn xin chữ ký quá đi a a a!]
[Tôi biết ngay là anh Phó về sẽ đi trường quân sự mà.]
[Ghen tị với những sinh viên trong trường quân sự TAT, nếu không phải trường quân sự không dễ cho người ngoài vào, tôi đã muốn trực tiếp bắt xe đến nhìn một cái rồi.]
[Ha ha ha, là một đàn anh đã tốt nghiệp nhiều năm, tôi từng học cùng lớp với anh Phó, còn có cả phương thức liên lạc của cậu ấy, thường xuyên cùng nhau làm bài tập nữa.]
[Đàn anh kể thử chuyện của anh Phó hồi ở trường quân sự đi, có chuyện bát quái gì không?]
[Muốn nghe bát quái +1, đại học chính là thánh địa hẹn hò đó, hồi đó anh Phó có tin đồn tình cảm nào không?]
[Đàn anh này không dám nói bừa đâu, chạy đây chạy đây.]
Không biết vì sao, Ngu Duyên bỗng nhớ đến "ánh trăng sáng" của Phó Chấp Tự, cùng câu nói của hắn: "Quý nhân gặp được ở trường quân sự."
Trong đầu cậu bất giác hiện lên một dòng chữ —
Không biết mối quan hệ thỏa thuận này còn có thể kéo dài bao lâu.....
Trên xe bay, Tống Duy nhận thấy tâm trạng của Phó Chấp Tự hình như rất tốt, liền hỏi theo thói quen: "Dạo này sống chung với cậu thế thân kia thế nào?"
Phó Chấp Tự nói: "Rất tốt."
Tống Duy lại hỏi: "Có thử tìm kịch bản luyện tập chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!