Chương 15: Kéo Gần Khoảng Cách

Phó Chấp Tự nhịn không được mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Ngu Duyên khẽ th. ở d. ốc, nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở, giải thích đơn giản: "Lúc ở công ty chuyển hành lý thì bị người khác đụng ngã, bị thương một chút, giờ em đang ở bệnh viện... ừm... trong phòng vệ sinh. Bên ngoài có người, họ sẽ nhìn thấy ngài, ở đây không có ai."

Cậu không chủ động nhắc đến việc người kia là Dụ Mân, cũng không nói rằng đối phương cố ý va vào mình. Cậu sợ Phó Chấp Tự có chuyện gì quan trọng tìm mình, sẽ bị làm gián đoạn.

Hơn nữa nói quá nhiều trong hoàn cảnh thế này cũng không hay, lỡ có ai đó vào thì phiền.

Mách lẻo thì nhất định phải mách, nhưng để tối về rồi nói cũng chưa muộn. Dù sao thì — có đùi mà không ôm thì là đồ ngốc. Dụ Mân không những cọ nhiệt Phó Chấp Tự, mà còn bắt nạt cậu. Với Ngu Duyên, hắn là "kẻ thù chung" của cả hai.

Cậu làm thế thân cho Phó Chấp Tự, cung cấp giá trị cảm xúc cho hắn, Phó Chấp Tự bảo vệ cậu cũng là điều hiển nhiên.

Gân xanh trên trán Phó Chấp Tự khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ thảo nào lâu như vậy mới nghe máy của hắn. Dù biết rằng cậu xử lý như thế là đúng, nhưng hắn vẫn cảm thấy người bị thương nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.

Còn nữa, bị người ta đụng ngã là thế nào? Chẳng phải nói là đã xảy ra tranh cãi sao? Cái người kia là Dụ Mân mà cậu không định kể cho hắn nghe à?

Mày Phó Chấp Tự càng nhíu chặt hơn, một lần nữa có chút không đoán ra tâm tư của thế thân nhỏ. Dù vậy, hắn vẫn kiên nhẫn hỏi: "Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không?"

Ngu Duyên ngoan ngoãn trả lời: "Đã xử lý xong rồi, không nghiêm trọng lắm, chỉ là... rất đau."

Giọng cậu nhỏ nhẹ, pha chút ấm ức. Kết hợp với đôi mắt hơi đỏ, trông thật khiến người ta đau lòng.

Phó Chấp Tự dứt khoát nói: "Gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi. Làm xong việc, tôi sẽ đến đón cậu về nhà."

Ngu Duyên: "Vâng."

Cậu cúi đầu, dùng quang não gửi địa chỉ bệnh viện qua cho hắn.

Hành động cúi đầu khiến lớp băng quấn trên trán cậu càng gần sát camera hơn. Mái tóc vàng nhạt của cậu vẫn còn dính một chút máu chưa lau sạch hoàn toàn.

Khi cậu giơ tay lên, có thể thấy ngoài vết thương trên trán, mu bàn tay cậu cũng có vết xước. Những chỗ khác trên người không biết có bị làm sao không.

Hàng mi dài cong vút khẽ chớp, chỉ là một động tác chớp mắt bình thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trong lòng xao động một cách khó hiểu. Một cảm giác thôi thúc muốn bảo vệ cậu, muốn dựng lên những bức tường cao để che chở cậu.

[Ting, giá trị làm nũng +10]

Ngu Duyên: "??!"

Hả?????

Chuyện gì vậy?

Nhận được địa chỉ, nghĩ đến việc Ngu Duyên vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh của bệnh viện, Phó Chấp Tự không nói thêm gì, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Ngẩng đầu lên, hắn liền chạm phải đôi mắt mang theo ý cười của Tống Duy.

Phó Chấp Tự: "?"

Tống Duy giơ ngón tay cái lên, khen: "Lần này diễn thật sự rất tốt, hơn cái AI lần trước nhiều rồi."

Diễn...

Rõ ràng, Tống Duy hiểu lầm rằng tất cả phản ứng của hắn đối với Ngu Duyên đều là diễn, đang diễn một vở kịch thế thân.

Nhưng Phó Chấp Tự biết rõ trong lòng mình không có kịch bản, cũng chẳng có bạn diễn nào cả. Hắn đơn thuần chỉ lo lắng cho Ngu Duyên, tức giận vì cậu bị bắt nạt mà thôi.

Dù sao thì cậu cũng là thế thân nhỏ do hắn nuôi, người khác dựa vào cái gì mà bắt nạt được chứ?

Cho dù là nuôi một con mèo hay con chó con gì đó, bị người khác bắt nạt bị thương, hắn chắc chắn cũng sẽ phản ứng y như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!