Sau một hồi, Phó Chấp Tự mới nhận ra mình đã hiểu lầm, còn hiểu lầm theo một cách... thật là đê hèn.
Ngu Duyên tuy có hơi dính người và thích làm nũng, nhưng cậu chưa từng biểu hiện bất kỳ suy nghĩ nào theo hướng đó, cũng chưa từng khiến hắn cảm thấy khó chịu hay phản cảm.
Hắn không nên nghĩ về Ngu Duyên như vậy.
May mắn thay, hắn còn chưa kịp buột miệng nói ra điều gì sai trái.
Ngu Duyên hoàn toàn không hay biết gì về chuỗi suy nghĩ phức tạp đang diễn ra trong đầu Phó Chấp Tự. Cậu thấy hắn chuẩn bị đi tắm, liền chỉnh trang lại vạt váy rồi trở về phòng mình, tiếp tục thu dọn hành lý.
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm, cảm giác mệt mỏi tiêu tan hẳn, cậu lại tràn đầy năng lượng. Ngu Duyên một hơi thu dọn hết toàn bộ hành lý trong một lần.
Nhìn căn phòng ngủ phụ ngày càng đầy đủ, Ngu Duyên nằm trên giường, bắt đầu cùng hệ thống của mình tưởng tượng về ngôi nhà nhỏ trong tương lai.
Ngu Duyên: "Phải có một bồn tắm thật to, thật to, còn phải mua thật nhiều bóng tắm muối biển để có thể ngâm mình bất cứ lúc nào."
Hệ thống: [Mua luôn biệt thự bên bờ biển đi, trực tiếp xuống biển mà tắm!]
Ngu Duyên: "Được được được."
Ngu Duyên: "Còn phải có một con robot quản gia biết nấu ăn, tốt nhất là nấu ngon giống như Phó Chấp Tự vậy."
Hệ thống: [Robot chắc chắn sẽ nấu ngon hơn hắn!]
Ngu Duyên: "Còn phải mang cả Tinh Tinh theo nữa. Không biết Phó Chấp Tự có chịu cho mình mang đi không..."
Hệ thống: [Đến lúc đó Tinh Tinh chắc đã lớn rồi, phải xem ý của nó nữa. Chắc chắn nó sẽ quấn cậu hơn, Phó Chấp Tự hẳn phải hiểu rõ đạo lý dưa hái xanh không ngọt chứ.]
Ngu Duyên: "Ừm ừm, hy vọng hắn có 'tự nhận thức' một chút."
Lúc này, Phó Chấp Tự, người rất có 'tự nhận thức', đã tắm xong, đang dựa vào giường mở khung chat với Ngu Duyên, lướt qua một lượt những hình ảnh các món ăn mà Ngu Duyên đã gửi cho hắn ở trên xe vào buổi trưa nay, hắn định chọn vài món để làm vào ngày mai.
Xem như là bù đắp cho suy nghĩ dơ bẩn vừa nảy ra trong đầu mình.....
Sáng hôm sau, khi Ngu Duyên thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm lừng của bữa sáng. Được ăn một bữa sáng nóng hổi ngay khi thức dậy đúng là hạnh phúc.
Không ngờ bữa trưa còn thịnh soạn hơn, Ngu Duyên vừa ngó qua một lượt đã nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, cậu lập tức mở quang não lên nhìn.
Quả nhiên, không phải cậu cảm giác sai. Những món ăn này đều là những món mà trưa hôm qua cậu đã gửi cho Phó Chấp Tự, nói rằng mình muốn ăn.
Ngu Duyên xúc động đến mức rưng rưng nước mắt.
Phó tiên sinh thật sự là một người rất, rất tốt.
Hy vọng sau này hắn và "ánh trăng sáng" của hắn sẽ thuận lợi ở bên nhau.
Bị ánh mắt nóng rực của Ngu Duyên nhìn chằm chằm, Phó Chấp Tự cảm thấy có chút không tự nhiên, hắn cụp mắt xuống, cứng miệng nói: "Trưa nay không biết làm gì, nên cứ dựa theo mấy món cậu gửi hôm qua mà làm thôi."
Ngu Duyên vẫn rất vui vẻ, miệng đang nhét đầy thức ăn, giọng nói có chút không rõ hỏi: "Vậy... vậy ngày mai có thể làm nốt những món còn lại không ạ?"
Phó Chấp Tự: "..."
Quả nhiên là càng được nước càng lấn tới.....
Ăn cơm xong, Ngu Duyên một mình chơi với Tinh Tinh cả buổi chiều.
Vì câu nói "phải xem ý của Tinh Tinh thế nào" vào tối qua của hệ thống, Ngu Duyên không gọi Phó Chấp Tự cùng chơi, mà dự định bí mật bồi dưỡng tình cảm với Tinh Tinh trước, giành lợi thế ngay từ vạch xuất phát, sau này có thể tranh quyền nuôi dưỡng.
Phó Chấp Tự không hề để ý đến những suy tính nhỏ nhặt của cậu, cũng không mấy hứng thú với Tinh Tinh. Rảnh rỗi không có việc gì, hắn vào bếp nướng ít bánh quy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!