Chương 10: Sao Lại Sợ Mèo

Khi Phó Chấp Tự đi vào bếp, cảnh tượng đầu tiên hắn thấy chính là Ngu Duyên đứng cứng đờ tại chỗ, toàn thân bất động. Bên chân là những mảnh vỡ của đĩa rơi xuống đất, cậu không dám nhúc nhích một chút nào.

Phó Chấp Tự nhìn theo ánh mắt cậu, chạm phải một đôi đồng tử dọc màu vàng kim, và nhanh chóng đoán được đầu đuôi sự việc.

"Phó tiên sinh..." Người cá nhỏ thu lại ánh mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Phó Chấp Tự. Giọng nói của cậu khẽ run, đôi mắt long lanh như sắp khóc.

Nếu không phải đã là một người cá trưởng thành, lại không phải đang đối mặt với người quen thuộc trong tộc, có lẽ lúc này Ngu Duyên đã khóc rồi.

Phó Chấp Tự lập tức bước tới, một tay ôm lấy eo cậu, tay kia luồn qua đầu gối, dễ dàng bế cậu lên theo tư thế "công chúa" và đưa cậu ra khỏi đống mảnh vỡ một cách an toàn.

Ngu Duyên cũng rất phối hợp nắm chặt lấy áo Phó Chấp Tự để giữ thăng bằng.

Cả hai đều không cảm thấy tư thế này có gì không ổn.

Trong mắt Phó Chấp Tự, hắn tốt nghiệp trường quân sự, từng được điều đến nhiều hành tinh lạc hậu để hỗ trợ xói đói giảm nghèo. Trong nhiều tình huống, chỉ cần tránh bị thương thì làm gì cũng không quan trọng, huống hồ đây chỉ là một cái ôm công chúa đơn giản.

Còn Ngu Duyên thì đơn giản là bị dọa đến ngây người, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đúng lúc Phó tiên sinh xuất hiện, ra tay cứu cậu thoát khỏi nguy hiểm.

Tống Duy trong cuộc gọi video chưa kịp tắt: "..."

Hai người các cậu thật sự có chút mờ ám rồi đấy.

Hắn không biết Phó Chấp Tự có đang diễn trò hay không, nhưng từ góc nhìn của hắn, mọi chuyện rõ ràng đang tiến triển theo chiều hướng tốt. Nhìn thế thân nhỏ này xem, đúng là lựa chọn không tồi chút nào.

Sau khi đặt Ngu Duyên xuống đất và buông tay, Phó Chấp Tự mới nhận ra cuộc gọi với Tống Duy vẫn chưa kết thúc. Hắn liền nói ngay: "Xử lý chút việc, tôi cúp máy trước."

Nói xong không đợi Tống Duy kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp cúp máy, sau đó gọi robot quản gia đến dọn dẹp những mảnh vỡ trên sàn.

Tim Ngu Duyên cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại, cậu trốn sau lưng Phó Chấp Tự, cẩn thận liếc nhìn đôi đồng tử dọc kia, nhận ra nó vẫn chưa rời đi.

"Sao lại sợ mèo?" Giọng Phó Chấp Tự đột nhiên vang lên.

Đúng thế, chủ nhân của đôi mắt dựng đứng đó là một con mèo hoang. Có lẽ nó ngửi thấy mùi thơm của thức ăn nên nhảy lên bệ cửa sổ của nhà bếp.

Tất cả động vật hoang dã trên chủ tinh đều đã được tổ chức từ thiện đăng ký chip nhận dạng, định kỳ tiêm phòng vắc xin và tẩy giun, thậm chí triệt sản nếu cần thiết. Về mặt an toàn thì không có vấn đề gì, và chúng luôn chung sống hòa hợp với các sinh vật trí tuệ cao trên hành tinh.

Thực ra, biệt thự hoàn toàn có thể thiết lập hệ thống xua đuổi động vật hoang, vì không phải ai cũng thích động vật. Nhưng Phó Chấp Tự hiếm khi ở đây, không quan tâm đến vấn đề này, nên chưa bao giờ cài đặt chức năng đó.

Ngu Duyên mím môi, lí lẽ hùng hồn nói: "Cá sợ mèo, không phải rất bình thường sao?"

Phó Chấp Tự: "..."

Trong chốc lát, Phó Chấp Tự không biết phải phản bác thế nào.

Nhưng rất nhanh, hắn liền phản ứng lại, thẳng thắn chỉ ra: "Sứa mèo cũng giống mèo vậy."

Sợ mèo, sao lại thích sứa mèo chứ?

Ngu Duyên phồng má lên, biện bạch: "Đó là sứa có hình dạng mèo, là sứa, không phải mèo."

Cậu vốn lớn lên trong đại dương, là một người cá nhỏ, đương nhiên không sợ sứa. Từ sứa xấu xí đến hung dữ cậu đều đã thấy qua, chẳng hề sợ chút nào.

Nhưng mèo trên đất liền thì lại khác, khi Ngu Duyên vẫn còn là một đứa bé người cá, từng bị một con mèo dọa sợ đến ngã, thậm chí đuôi cá còn bị cào trúng, để lại một bóng ma tâm lý rất sâu sắc. Dù đã trưởng thành, cậu vẫn không dám đến gần loài này.

Tối nay, trong lúc đang bận rộn xử lý nguyên liệu trong bếp, cậu ngẩng đầu lên, bỗng bắt gặp một đôi mắt mèo phát sáng trong bóng tối. Lúc ấy, linh hồn của cậu như bay ra khỏi cơ thể, chiếc đĩa trên tay cũng không giữ nổi, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Phó Chấp Tự không tranh luận với cậu nữa, đúng lúc robot quản gia đã dọn dẹp xong những mảnh vỡ trên đất. Hắn bước vào bếp, tiện tay kéo rèm cửa lại, hoàn toàn che khuất đôi mắt dựng đứng đó.

Chẳng bao lâu sau, có âm thanh nhảy xuống vọng lại từ bên ngoài. Con mèo đã rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!