Chương 49: (Vô Đề)

Phần 49

Hơn 2 tiếng đồng hồ sau, mọi người ùa ra khỏi rạp chiếu phim, tiếng cười, tiếng nói, tiếng tranh luận của từng cặp đôi bàn tán về bộ phim. Chỉ có Thìn và Thụy Kha là lẳng lặng không nói câu gì, họ cùng nhau lững thững đi về phía nhà gửi xe.

Thìn sau khi xem xong bộ phim thì đã hiểu, không phải ngẫu nhiên mà Mai Ngọc chọn bộ phim này.

Thụy Kha thì đang nghĩ, "không biết hắn có đủ thông mình để hiểu ý nghĩa bộ phim này không nhỉ?".

Cũng đã gần 10h đêm, đường phố bắt đầu thưa thớt dần, đang vi vu trên đường về nhà, Thụy Kha tựa đầu vào vai Thìn nói chuyện:

– Thương Jack và Rose nhỉ?

Thìn thấy cằm mình nằng nặng, lại thấy lưng mình âm ấm, cậu nhớ lại những lần chở Trâm Anh trên chiếc Wave của mình cũng giống như lúc này đây, giống như hai kẻ đang yêu nhau đi chơi đêm:

– Vâng thưa chủ tịch.

Thụy Kha lắc lắc cái cằm mình vào vai Thìn như là để gãi ngứa:

– Mẹ vẫn còn ở đây, đừng gọi là chủ tịch. Anh có hiểu thông điệp của bộ phim không?

Thìn mãi một lúc mới nói:

– Không hiểu.

Thụy Kha lại bắt đầu thao thao giống mẹ:

– Đúng là đồ ngốc, để em giải thích cho nghe này. Dựa trên một câu chuyện có thật về một chiếc tàu bị chìm dưới đáy đại dương năm 1912, bộ phim nói lên nhiều câu chuyện nhân văn về tình người, về cách ứng xử của những người trên chuyến tàu định mệnh đó. Khi cái chết cận kề là lúc người ta mới thể hiện được mình thực sự là ai, là một quý ông hay chỉ là một kẻ tầm thường.

Thìn gật gật gù gù như ngủ gật, Thụy Kha lại tiếp:

– Nhưng điểm nhấn của bộ phim lại là câu chuyện tình lãng mạn của Rose và Jack. Hai người ở hai thế giới khác nhau khi Rose là một tiểu thư đài các còn Jack chỉ là một anh chàng họa sĩ lang thang. Họ gặp nhau trên tàu và yêu nhau một cách rất tự nhiên, rất say đắm. Mặc dù Rose đi cùng với vị hôn phu quý tộc của mình nhưng khi gặp được tình yêu đích thực rồi thì bỏ qua tất cả để bùng cháy với tình yêu của cả đời mình. Anh thấy không… tình yêu đích thực không phân biệt giàu nghèo, giai cấp, địa vị.

Thấy Thìn lặng im không nói gì, Thụy Kha đang thắc mắc là mình một thôi một hồi từ nãy đến giờ không biết có lọt vào tai tên vệ sĩ này được từ nào không, nhưng cô không bỏ cuộc, cô lại cọ mạnh cằm mình vào vai Thìn:

– Nãy giờ em nói anh có nghe không đấy.

Đúng lúc đấy thì xe gần về tới cổng nhà, Thìn giảm ga một chút cho bớt tiếng ồn, cậu hơi ngoảnh lại một chút để nói với Thụy Kha:

– Thế nên Jack mới chết cóng.

Thụy Kha xuýt nữa thì ngã bổ ngửa ra đằng sau, đang lãng con nhà mạn thì cái tên này đúng là không thuộc giới văn nghệ sĩ.

Xe về đến nhà, Thụy Kha đi rửa bát với bao nhiêu suy nghĩ trong lòng, cô suy nghĩ vì một câu nói duy nhất của Thìn trên cả đoạn đường về, câu nói tưởng như cộc cằn, thô kệch nhưng khi bình tâm mà xét lại thì đó cũng chính là mối bận tâm của Thìn lúc này. "Anh ấy đang mặc cảm, anh ấy tự mình không thể vượt qua được định kiến trong xã hội phương Đông này".

Cọ mạnh vào cái bát, Thụy Kha đã hiểu thêm về con người Thìn một chút, chìa khóa để giải bài toán tình yêu này chính là cô, chứ không phải anh mới là người đang giữ.

Sau đêm thứ hai phải diễn cho mẹ Thụy Kha xem thì bắt đầu từ đêm thứ 3 không cần phải diễn nữa, cơ bản là bà mẹ đã tin rồi. Thụy Kha không phải là người chủ động, chính Thìn đã tự động rải một cái chăn xuống nền nhà mà ngủ, cậu không muốn chính mình phải khó xử, rồi biết đâu đấy trong thời gian hết đêm này đến đêm nọ nằm chung giường với chủ tịch sẽ không có chuyện gì vượt tầm kiểm soát xảy ra.

Nhưng, hầu như đêm nào cũng vậy, chung phòng với một người đàn bà kiều diễm bảo sao Thìn không nảy sinh ham muốn, cậu không muốn nhưng cái thằng em nó có chịu nghe lời cho đâu, nó vẫn thường dựng ngược lên từ lúc đi ngủ đến tận sáng hôm sau đấy thôi. Báo hại Thìn bao phen tẽn tò với chủ tịch.

Thụy Kha cũng nào có kém cạnh chi, dù gỉ dù gì cũng là hơi đàn ông ở trong phòng, cô cũng có những thèm khát vượt rào vô số lần ấy chứ. Có đêm tỉnh giấc vì thấy trống vắng trong lòng, cũng định giả vờ ngủ quên lăn người rơi xuống đất để được ấp vào tấm thân trai dưới kia. Nhưng khát khao là một chuyện, ham muốn là một chuyện, còn thực tế có làm chuyện đó không lại là một việc hoàn toàn khác.

Thụy Kha không cho phép mình buông thả với anh, cô muốn có được anh bằng tình yêu đích thực, bằng sự chân thật của con tim đồng điệu. Chứ cô không muốn chiếm anh bằng con đường tình dục, con đường ấy tuy nhanh và cô nghĩ mình có thể làm phát một, làm ngay từ cái hôm đầu tiên, hôm thứ hai anh lên ngủ chung phòng với mình cơ, nhưng con đường tình dục biết đâu lại ngắn ngủi tựa gang tay.

Cứ thế thời gian như tiếng chày giã cua, chày giã xuống cối bụp chát, chát bụp, rồi cũng đến ngày mẹ Hà về lại Mĩ, nơi chồng bà đang háo hức đón vợ trở về. Trước lúc về, bà Hà cũng một lần nữa nói về chuyện cưới hỏi của đôi trẻ, bà căn dặn không nên vội vàng nhưng cũng đừng thong thả, đời người dài thì dài thật nhưng cũng ngắn chẳng tày gang, bà khuyên hai đứa nếu đã chín muồi rồi thì cũng nên tính chuyện dài lâu. Thụy Kha và Thìn chỉ gật gù cho qua, hai đứa mặt trong như đã mặt ngoài còn e.

Buổi tối đầu tiên hai đứa ở một mình trong ngôi biệt thự, Thìn chủ động dọn đồ của mình xuống phòng dưới giống như lúc trước khi mẹ Thụy Kha về. Thụy Kha lần này không giúp Thìn một việc nhỏ gì, cô chỉ ngồi lặng thinh trên cái ghế bàn trang điểm mà nhìn Thìn làm mọi việc. Cảm giác trống trải, hẫng hụt cứ trực trào trong cô. Mẹ về, cô chẳng còn lý do gì để giữ Thìn ngủ trên này với mình, kẻ trên người dưới thôi nhưng cũng là gần nhau, vẫn cảm được hơi thở, được bóng hình, được những cái trở mình của nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!