Chương 41: (Vô Đề)

Phần 41

Mới 5h sáng mà Thụy Kha đã gõ cửa phòng Thìn:

"Cộc, cộc, cộc, Thìn ơi, dậy đi, dậy đi"

Thìn vẫn còn đang trong giấc mộng, cậu đã để chuông 6h dậy chuẩn bị bữa sáng rồi đi ra sân bay đón mẹ chủ tịch rồi. Nghe tiếng gõ cửa, Thìn ngáp một cái rồi nói vọng ra:

– Chủ tịch… mới 5 giờ thôi mà.

Sao hôm nay dậy sớm thế.

Nhưng Thụy Kha la oai oái bên ngoài:

– Dậy, dậy mau có việc.

Phải đến vài chục giây sau, Thìn mới lững thững ra mở cửa, cậu cần thời gian để cho cậu nhỏ của mình xìu đi một chút, gớm mới sáng ra nó cứng ngắc đội cái quần lên nhìn phát ghê.

Vẫn mắt nhắm mắt mở, cậu nói:

– Chuyện gì vậy chủ tịch?

– Dọn đồ lên phòng tôi, nhanh lên còn đi đón mẹ nữa không muộn giờ.

Thìn lập tức tỉnh ngủ, hắn tỉnh như sáo không biết là mình bị chuyển lên phòng chủ tịch hay là được lên phòng chủ tịch nữa:

– Cái gì?

Chuyển đồ lên phòng chủ tịch? Thế tôi phải… ngủ cùng chủ tịch à?

Thụy Kha lấy tay đập nhẹ hều vào đầu Thìn:

– Vớ vẩn, ngủ dưới sàn. Thôi, đi đánh răng đi rồi chuyển đồ lên phòng tôi.

Thêm phát đập nữa làm Thìn thực sự là tỉnh ngủ. Hôm qua mải nghĩ nhiều việc nên cậu chưa tính đến việc làm chồng hờ của chủ tịch sẽ phải như thế nào. Giả thôi nhưng cũng phải giả làm sao cho giống thật chớ, người lớn tuổi là người ta tinh tường lắm, để qua mặt không phải dễ.

Thì đây, việc đầu tiên chính là, hai người phải ở chung phòng cho giống sống thử.

"Tôi không quen ngủ dưới sàn đâu, hay là chủ tịch ngủ dưới sàn đi", nói xong Thìn chạy nhanh ra nhà vệ sinh, để lại Thụy Kha ánh mắt lườm lườm.

Thụy Kha bước vào phòng ngủ của Thìn, căn phòng này được thiết kế nằm ở một góc tại tầng 1, dùng cho người giúp việc. Không gian nhỏ chỉ độ hơn chục mét vuông. Từ ngày Thìn ở đây thì chưa lần nào Thụy Kha bước vào, cũng như Thìn chưa bao giờ vào phòng chủ tịch, đó là không gian riêng tư của mỗi người.

Thụy Kha nhìn qua thì phòng Thìn rất gọn gàng sạch sẽ, cô cũng có chút ngạc nhiên vì phòng đàn ông lại được như vậy. Một cái tủ 2 ngăn đựng quần áo.

Một cái tủ thấp đầu giường, trên đó có một cái đèn ngủ, điện thoại của Thìn vẫn nằm trên đó, còn có một cái hộp quà mà Thụy Kha nhìn thấy trên ghế phụ xe oto hôm qua, là quà của Mai Ngọc, Thìn vẫn chưa bóc ra.

Trong lúc Thìn đi vệ sinh cá nhân, cô nảy ra ý định muốn xem tên vệ sĩ lưu tên mình trong danh bạ là gì. Cô liền lấy máy điện thoại của mình ra, vào mục ưa thích bấm gọi chồng yêu.

Trên màn hình của Thìn hiện ra chữ: Thụy Kha, tắt máy, Thụy Kha tủm tỉm cười, cái chữ Thụy Kha thân thương được hắn lưu trong máy, điều này làm cô hài lòng, cô rất ghét cái danh xưng chủ tịch.

Ở đầu giường Thìn mới có thêm một đồ vật, đó là cây đàn ghita mà Thụy Kha mới tặng đêm hôm qua. Nhìn lại cây đàn, nhớ lại bài hát mà đêm hôm qua Thụy Kha được nghe lén, cô càng thêm phấn khích, càng thêm quyết tâm muốn thay đổi cuộc sống của mình.

Ừ đúng rồi, tuổi xuân qua nhanh lắm, ngoảnh đi ngoảnh lại mình đã ba mươi, các cụ có câu

"trai ba mươi tuổi hãy còn xuân, gái ba mươi tuổi đã toan về già".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!