Phần 23
Kết thúc bữa nhậu, khi Thìn đang chầm chậm cho xe bon bon trên đường Thanh Niên thì cậu hơi ngoảnh lại phía sau nói với Thụy Kha:
– Chủ tịch muốn về nhà chưa?
Có hơi men trong người, lại đang hưởng gió mát từ hồ Tây thổi vào, không khí thật sảng khoái dễ chịu, Thụy Kha dang rộng tay mình ra để thể hiện sự phấn khích:
– Chưa, chưa muốn về, đi chơi tiếp đi.
Nghe vậy thì Thìn mừng rỡ trong lòng, hôm nay cậu tự cho phép mình được buông lỏng bản thân một tí, vẫn còn một vài tiếng nữa mới hết ngày, Thìn muốn đến một nơi, cũng là nơi mà cậu có nhiều kỷ niệm với bản thân mình, và với cả Trâm Anh nữa.
– Vậy tôi đưa chủ tịch đến một nơi này nhé?
–
"OK, tới luôn đi. Ha ha ha. Tự do muôn năm", Thụy Kha nói như hét lên, cô mở hết họng mà đón gió căng đầy lồng ngực nhưng vội ngậm mồm lại ngay, gió hồ Tây mang theo cả mùi cá.
Thìn tăng ga phóng vút đi để lại một số ánh nhìn thèm thuồng cho người đi đường.
…
Ven sông Tô Lịch có một quán café rất đông đúc vào mỗi tối thứ 7 và Chủ Nhật. Những ngày khác cũng đông nhưng không bằng những ngày này, bởi một lẽ, vào hai buổi tối cuối tuần ở đây có tổ chức hát nhạc sống, mà nhạc thì duy nhất là các ca khúc của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, tên quán café được khắc thanh mảnh nhưng có hồn lên một tấm gỗ:
Trịnh quán.
Thìn dẫn Thụy Kha len lỏi giữa những chiếc bàn nhỏ để tìm cho mình một chỗ ngồi trong góc khuất phía xa, ở trên sân khấu, một cô gái đang ngồi trên một chiếc ghế cao giống ở quán bar, cô đang như ôm micro vào lòng mà nhả từng chữ da diết của bài:
"Chiều một mình qua phố", bên cạnh là một người đàn ông đứng tuổi tóc để khá dài giống chất nghệ sĩ đang đệm đàn ghia cho cô hát.
Không giống như nghe thể loại nhạc khác, ai biết nghe nhạc Trịnh đều chìm đắm trong lời ca, điệu nhạc. Chìm đắm để chiêm nghiệm, chìm đắm để tìm đâu đó trong bài hát những triết lý sâu sắc về đời, về người, và có khi có cả của mình ở trong đó.
Từ lúc Thìn len lỏi đi vào đã nhận được sự chú ý của nhiều ở đây rồi, không hẳn là cậu và Thụy Kha đang xen vào bài hát du dương làm ảnh hưởng đến họ mà chính là đi đằng sau cậu chính là một phụ nữ rất đẹp. Nhưng có một người để ý đến Thìn, là bà chủ của quán này.
Thấy Thìn đã yên vị chỗ ngồi, bà chủ cũng tiến lại kéo ghế nhựa ra ngồi xen giữa Thìn và Thụy Kha, bà chủ tên Thu nói:
–
"Thìn, mấy tháng rồi mới thấy em ghé quán đấy", rồi bà chủ quay sang Thụy Kha: Bạn gái em đây à?, Nói xong bà chủ háy mắt về phía Thìn.
Thìn đang định trả lời là không phải thì Thụy Kha nói chen vào:
– Anh Thìn hay đến đây lắm hả chị?
Thụy Kha nói xong thì Thìn nói:
– Chị Thu, quán dạo này có đông khách không?
Chị Thu là một người phụ nữ cởi mở, quảng giao, nhìn khuôn mặt khá dễ nhìn nhưng đôi mắt thì đúng là một đôi mắt buồn, nó ám luôn cả vào cuộc đời chị. Ấy thế nên chuyện gia đình không được yên ả rồi chị trở thành một phụ nữ đơn thân sống một mình cả chục năm nay rồi.
Chị buồn lắm và nhạc Trịnh như một người bạn tâm tình với chị hàng ngày, cũng bởi yêu nhạc Trịnh nên chị mở cái quán café này vừa để kiếm miếng cơm cũng là để thỏa cái sở thích của mình. Chị trả lời Thìn:
– Nhìn thì biết.
Hi hi hi.
Đúng lúc ấy thì có một em nhân viên đến, chị Thu gọi hộ luôn:
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!