Chương 8: (Vô Đề)

Cãi vã với bạn cùng phòng:

Càng gần ngày tổ chức trận đấu, lịch luyện tập của đội bóng rổ cũng càng nhiều, cuối tuần này Lục Tự Hồi có buổi tập sớm.

Lúc hắn thức dậy Văn Hoài nằm bên cạnh còn đang ngủ, Lục Tự Hồi nắm lấy tay cậu siết chặt, nhìn khuôn mặt thanh tú đang yên tĩnh ngủ của cậu, hắn đem mặt chôn sâu vào cổ Văn Hoài tham lam hít lấy hương thơm của cậu.

Văn Hoài đã thức, nhưng cậu không dám mở mắt.

Bình thường dù vô tình hay cố ý Lục Tự Hồi luôn có vài động tác trìu mến đối với cậu, cho dù là lúc hai người ôm lấy nhau, hắn cũng có thể đưa cho cậu một cái cớ làm cậu tin

- Lục Tự Hồi nhẹ nhàng nói vào tai cậu, chỉ là cậu đang giúp đỡ hắn.

Nhưng bây giờ Lục Tự Hồi lại vùi đầu vào trên cậu, giống như một con cún bự, thỉnh thoảng khẽ khịt mũi, rồi lại tham lam hít lấy từng ngụm lớn, hơi thở hắn phả lên da cổ mẫn cảm của cậu, vừa mập mờ lại xen lẫn tính chiếm hữu khiến lòng Văn Hoài vô cùng bối rối.

Bản năng nói cho cậu biết, biện pháp tốt nhất trước mắt chính là tiếp tục giả bộ ngủ.

Lục Tự Hồi ghé trên người cậu trong một lát, sau đó cẩn thận lật chăn nhỏm người dậy.

Hắn giẫm lên bậc thang chuẩn bị leo xuống giường, ánh mắt vẫn dán vào tai phải đáng yêu của Văn Hoài.

Hôm nào nên dẫn cậu đi cắt tóc, chóp tai cậu đã bị tóc che khuất một góc rồi.

Lục Tự Hồi cúi đầu muốn hôn lên vành tai nhỏ sáng bóng của cậu, bất chợt chú ý đến đôi lông mi mỏng như cánh ve của Văn Hoài khẽ run một cái trong ánh nắng sớm.

Cậu tỉnh rồi.

Khả năng giả bộ của cậu thật sự vụng về, nhưng cũng rất cố gắng.

Lục Tự Hồi duy trì động tác cúi đầu, nhìn kỹ khuôn mặt trắng nớt yếu ớt trước mắt.

Mắt thấy sơ hở trong hành động của cậu càng ngày càng nhiều.

Khóe miệng Lục Tự Hồi không rõ ý vị nở nụ cười, đầu nghiêng khỏi lộ tuyến ban đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi hồng nhuận đầy đặn.

Thời gian dừng lại rất ngắn, tuy vậy lúc rời đi Lục Tự Hồi còn xấu xa li3m nhẹ một chút.

Mãi cho đến khi thanh âm đóng cửa vang lên, thân thể cứng đờ của Văn Hoài mới lấy lại được hô hấp, bên cạnh đó càng nhiều luống cuống trong nháy mắt chen chúc mà đến.

Xúc cảm trên môi phảng phất như khắc vào trong đầu, tuy rằng cậu nhắm mắt không nhìn thấy rõ, nhưng trong đầu lại tự tưởng tượng ra chi tiết cảnh Lục Tự Hồi cúi đầu chạm môi Văn Hoài.

Cậu nắm lấy góc chăn kéo cao qua đầu, cố gắng tìm cho mình một chốn yên tĩnh.

Nhưng trong chăn, trên gối đầu khắp nơi đều có hơi thở của Lục Tự Hồi.

Cậu không có nơi nào để trốn.

Tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, máu trong tim như sôi lên, hỗn hợp bởi ngượng ngùng, chờ mong, nghi hoặc, sợ hãi cùng kinh hoàng, bị trái tim mạnh mẽ bơm đi khắp cơ thể, cuối cùng chỉ còn lại bất an cùng bối rối.

Hắn từng khẳng định với cậu rằng hắn không phải đồng tính.

Văn Hoài vẫn luôn tự thuyết phục mình tin vào lời nói đó hết lần này đến lần khác.

Nhưng nụ hôn vừa rồi khiến cậu không thể xem nhẹ, mà Văn Hoài lại càng không thể tìm được cho nó một cái cớ phù hợp.

Cậu cảm thấy bản thân không thể như Lục Tự Hồi làm không có gì mà tiếp tục tự nhiên trước mặt hắn nữa, lần trước đã là cực hạn của cậu, mà Lục Tự Hồi chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để cho cậu luống cuống tay chân.

Rõ ràng người bị hôn là cậu, người vô tội cũng là cậu, nhưng hiện tại chính cậu lại giống như người phạm lỗi, vội vàng hoảng hốt muốn che giấu chứng cớ.

Cuốn theo dòng cảm xúc cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!