Bản thân có thể cao thêm được không thì Văn Hoài không biết, nhưng tăng cân thì chắc chắn có thể.
Lục Tự Hồi lúc trước chưa chắc đã ăn đủ một ngày ba bữa, nhưng từ khi có thêm Văn Hoài, hắn liền chăm chỉ mỗi ngày nhìn chằm chằm cậu ăn không thiếu bữa nào.
Ngoại trừ cơm đúng giờ đúng giấc có đủ thịt cá rau củ, Lục Tự Hồi còn thích cho cậu ăn thêm bữa phụ, nhét cho cậu đủ loại đồ ăn vặt, tất cả được tham khảo theo cái tính thích ăn vặt của Lục Thiên Húc.
Lục Tự Hồi cảm thấy Lục Thiên Húc khỏe như con lợn, Văn Hoài ăn theo cậu nhóc cũng sẽ thêm được mấy miếng thịt.
Văn Hoài trước kia không thích đồ ăn vặt, nhưng Lục Tự Hồi suốt ngày cứ cho cậu ăn, cậu cũng khó từ chối, trong lòng còn thấy có chút vui vẻ khi có người quan tâm.
Tan học tiết buổi tối, Lục Tự Hồi kéo cậu đi siêu thị, Văn Hoài đi sau lưng hắn nhìn hắn ném đồ ăn vào giỏ hàng.
Hắn nhớ lần trước Văn Hoài nói socola quá ngấy lần này không lấy nữa, nhưng thạch mà cậu nói ngon thì bỏ thêm mấy gói vào giỏ.
Tới quầy thanh toán, Văn Hoài có chút ngượng, đi siêu thị mấy lần mà toàn là Lục Tự Hồi trả tiền.
Lần này tôi sẽ trả.
Lúc hai người xếp hàng, Văn Hoài đứng ở bên cạnh, nắm nhẹ một bên quai giỏ hàng, ngẩng đầu có chút xấu hổ nói với Lục Tự Hồi.
Lục Tự Hồi cười nhẹ,
"Không sao, mấy món này là tôi muốn ăn nên mua, để tôi trả."
Nhưng mua về tất cả đều vào bụng cậu.
Văn Hoài đang định mở miệng, lại bị hắn cắt ngang.
"Vậy lần sau đến cậu, được không?" Lục Tự Hồi nhìn ra cậu đang khó xử, mủi lòng miễn cưỡng cho cậu trả lần sau.
Môi Văn Hoài lộ ra nụ cười hơi ngại, gật đầu.
Lục Tự Hồi không nhịn được giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu cậu, lúc thả tay xuống dường như vô tình chạm tai cậu một cái.
Vành tai nhạy cảm nháy mắt đỏ lên, nhưng Văn Hoài không hề cảm thấy hành động đó có gì lạ chỉ cười ngây ngô.
Hai người chậm rãi đi về ký túc xá, Lục Tự Hồi xách túi, lấy ra một gói xoài.
Văn Hoài tuy rằng vừa ngốc vừa dụ nói vài câu là có thể thuyết phục được, nhưng thật ra có chút kén ăn, sẽ cảm thấy thứ này có mùi vị quá nặng, thứ kia có vị lạ lạ.
Thế nhưng Lục Tự Hồi chú ý phát hiện được, chỉ cần là món do mình đút cho, cậu sẽ ngại từ chối, cho cái gì sẽ ăn cái đó.
Hắn xé túi trái cây ra, lấy ra một miếng đưa đến bên môi Văn Hoài.
Cậu tập mãi thành quen, lập tức mở miệng cắn lấy, sau đó phồng má nhai một lúc lâu.
"Cái này không giống loại lần trước mua, ăn ngon không?"
Lục Tự Hồi nhìn Văn Hoài vừa đi vừa nghiêm túc nhai, miệng cậu mím chặt, hai má phồng lên nhìn cũng có chút thịt, sau đó hướng mình gật đầu.
Lục Tự Hồi không khỏi cười khẽ.
Buổi tối Văn Hoài lại trằn trọc mấy tiếng mới ngủ được, sáng hôm sau chuông báo thức reo nhưng hai mắt vẫn không mở nổi.
Sáng nay không có học, nhưng lại có tiết họp lớp, Lục Kỳ Hồi ngồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu dậy.
Từ sau khi ở ký túc xá cùng Văn Hoài cùng ăn cùng ngủ, Lục Tự Hồi cảm thấy đã nhiều năm rồi hắn mới lại ăn ngủ lành mạnh như vậy, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, buổi sáng không cần báo thức cũng đúng giờ tự dậy, còn cảm thấy thức sớm rất thoải mái nữa.
Tuy hắn không muốn quấy rầy mộng đẹp của Văn Hoài, nhưng nếu giờ còn không dậy thì lát nữa sẽ không kịp ăn sáng, Lục Tự Hồi từ trên giường ngồi dậy, dựa lưng vào tường, đưa tay nhẹ nhàng vén chăn bông đang che mặt Văn Hoài ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!