Chương 11: (Vô Đề)

Trên đường trở về thời tiết đột nhiên thay đổi, ngoài cửa sổ bắt đầu có mưa nhẹ.

Không giống như bầu không khí náo nhiệt lúc đi, trên xe lúc này bị không khí yên tĩnh bao trùm, ánh đèn vàng mờ mờ, nhóm thanh niên đùa giỡn cả một ngày rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi, ở trên ghế ngồi của mình ngủ nghiêng trái ngã phải, người còn thức thì đeo theo tai nghe nhìn cảnh vật lui dần về phía sau bên ngoài mặt kính cửa sổ, còn có màn mưa làm mờ tầm mắt.

Chỉ có hai người họ ngồi ở phía sau cùng, thân mật dựa vào nhau, lén lút hôn trộm cả đoạn đường. Môi lưỡi quấn quýt, hô hấp dây dưa, giọt mưa rơi trên cửa sổ cũng nhiễm sự lãng mạn này.

Còn chưa đến trường, Lục Tự Hồi đã dẫn Văn Hoài xuống xe. Không có ô, hắn cởi áo gió của mình che đầu cho Văn Hoài, dắt cậu chạy đến căn hộ của mình.

Toàn bộ bộ áo gió bao bọc Văn Hoài kín mít, cậu có thể ngửi được mùi hương đặc trưng trên người Lục Tự Hồi, còn có mùi nước mưa mát lạnh.

Cậu không nhìn thấy con đường trước mắt, chỉ có ánh đèn rực rỡ của thành phố chiếu qua khe hở của chiếc áo, cúi đầu có thể nhìn thấy nước mưa bị bước chân bọn họ chạy đạp văng thành giọt nước rồi lại rơi xuống.

Không nhìn rõ đoạn đường phía trước cũng làm cậu thấy sợ chút nào, Bàn tay ấm áp mạnh mẽ của Lục Tự Hồi nắm chặt cổ tay cậu, đó chính là phương hướng của cậu, chỉ cần bước theo hướng đấy là được rồi.

Rất nhanh đã đến nhà trọ, trên người Văn Hoài cơ bản vẫn khô ráo, nhưng Lục Tự Hồi vẫn đẩy cậu vào phòng tắm xả nước nóng.

Văn Hoài cho rằng sẽ phải đối mặt với tình cảnh không mặc quần xấu hổ như lần trước, nhưng không ngờ Lục Tự Hồi đã sớm chuẩn bị cho cậu một bộ đồ lót và đồ ngủ mới.

Thật ra nếu nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện nơi này so sánh với lần trước cậu tới có thêm rất nhiều thứ, chẳng hạn như đôi dép bông cùng kiểu dáng với đôi của hắn nhưng nhỏ hơn một cỡ, trên bồn rửa mặt đặt hai cái cốc và bàn chải đánh răng, khăn tắm mới, còn có một bộ đồ vệ sinh cá nhân giống như trong ký túc xá của Văn Hoài...

Mấy ngày nay ở một mình trong căn hộ, Lục Tự Hồi đã nghĩ tới kết quả tồi tệ nhất, nhưng vẫn không nhịn được mà mua những thứ này. Cho dù thật sự là kết quả tồi tệ thế nào, hắn cũng không nghĩ sẽ đơn giản chấm đứt đoạn tình cảm bằng trận cãi vã ngu ngốc như vậy.

Lúc chờ Văn Hoài tắm rửa, Lục Tự Hồi thay quần áo, đặt một phần đồ ăn trên app di động. Đợi đến khi hai người tắm rửa xong, vừa vặn có thể ăn cơm.

Lục Tự Hồi đã ăn cháo mấy ngày nay, hôm nay vẫn chỉ có thể ăn cháo. Hắn thì không sao cả, nhưng Văn Hoài nhìn hắn ăn cháo nhất định sẽ thấy áy náy khó chịu, sẽ trưng ra vẻ mặt đau lòng.

Lục Tự Hồi lúc này sẽ không an ủi cậu, ngược lại sẽ đưa ra yêu cầu muốn cậu bồi thường, đem cậu đặt trên sô pha hôn một hồi lâu.

Văn Hoài thích cảm giác hắn hôn mình, nhưng hắn giống như hôn thôi thì không đủ, một bên ngậm mút lưỡi cậu, một bên vuốt ve lỗ tai. Văn Hoài phát hiện, hình như hắn đặc biệt thích tai mình.

Ăn cơm xong bọn họ lên giường sớm, ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng hạt, dự báo thời tiết nói sắp có một trận mưa to.

Hai người ôm nhau, lắng nghe nhịp thở của đối phương, nước mưa cũng không thể làm trôi đi sự dịu dàng của căn phòng này.

"Có ai nói với em chưa? Hoài Hoài, tai em đặc biệt đẹp." Dưới giai điệu của tiếng mưa, giọng nói của hắn dường như càng thêm dịu dàng.

Văn Hoài có chút khó hiểu, cậu chưa bao giờ nghe người khác khen tai mình đẹp mắt, nhưng dưới ánh nhìn nóng rực cùng ngữ điệu ôn nhu, sự ngượng ngùng cùng vui sướng của cậu đã trực tiếp bỏ qua sự khó hiểu của cậu hỏi.

Lục Tự Hồi hôn lên lông mày cậu một cái, lại nói:

"Hoài Hoài những nơi khác của em cũng rất đẹp. Tôi thích đôi mắt, thích mũi, cũng rất thích miệng của em." Hắn vừa nói, vừa hôn lên mặt cậu.

Văn Hoài nhịn không được cười, xấu hổ trốn vào trong ngực hắn, nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc.

Lục Tự Hồi không cho cậu trốn, lại đột nhiên nghiêm túc hỏi:

"Vậy còn em thì sao? Em có nghĩ tôi đẹp không? Có thích không?"

Văn Hoài nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cậu cảm thấy Lục Tự Hồi là người đẹp nhất mà cậu từng gặp qua, mặt cậu ngượng ngùng nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: Thích. Rất thích.

Lục Tự Hồi nghe được câu trả lời của cậu vẫn không chịu buông tha, cười như không cười, cố ý học ngữ điệu của Văn Hoài,

"Em thích anh như vậy, vậy anh có muốn chơi với em không?"

Văn Hoài đột nhiên đỏ mặt, vùi đầu vào cổ hắn.

Lục Tự Hồi cười rất vui vẻ, anh vốn là muốn chọc cậu, lại cảm nhận được người đang giấu mặt trên vai hắn không nhúc nhích đột nhiên bắt đầu hôn lên cổ hắn.

Nụ hôn của cậu nhẹ nhàng, làm hắn thấy như bị mèo cào, từ cổ đi lên trên đến vành tai. Cậu học theo động tác bình thường của Lục Tự Hồi hôn cậu, hôn đến mức tự cậu thấy khó hiểu nhưng lại khiến hắn cảm thấy quyến rũ không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!