Chương 90: (Vô Đề)

Buổi sáng ngày Mạnh về nước sau năm năm trời học tập bên nước Pháp xa xôi, người lái xe của gia đình đã chờ sẵn ở sân bay Nội Bài để đón người.

Mạnh trong đôi kính đen cùng bộ đồ thể thao màu xám bước khỏi cửa sân bay, vẫy tay để chiếc xe tiến lại.

Nói là đi học năm năm, nhưng vài tháng Mạnh lại về nhà một lần, thế nên Mạnh cũng không có gì lạ lẫm với những đổi thay của Hà Nội so với thời điểm anh muốn buông bỏ tình cảm đầu đời đầy cao ngạo nhưng cũng lắm bi thương.

Người con gái ấy, muốn quên mà Mạnh chẳng thể nào quên, chẳng thể nào đành lòng xa cách, thế nên, ngay khi nhập học được một tháng bên kia, Mạnh đã lấy cớ nhớ mẹ để về rồi tìm cách ngắm nhìn cô gái ấy từ xa.

Rồi cứ thế, vài tháng một lần Mạnh lại… nhớ mẹ, lại ngồi lặng lẽ ở tầng hai của quán trà chanh gần đại học Thủy Lợi nơi cô gái ấy thường lướt qua để vào trường, đến khi cô ấy tốt nghiệp, vào làm cho một tập đoàn lớn thì địa chỉ quán của Mạnh mới thay đổi.

Bữa cơm trưa đầy đủ ba thành viên của gia đình ông Khôi bà Thủy chào đón cậu con trai cưng về nước diễn ra ấm cúng trong phòng ăn bài trí đẹp mắt với nhiều loại rượu quý cùng hoa tươi.

Mạnh vui vẻ trả lời bố những câu hỏi về quãng thời gian xa cách, ánh mắt ông Khôi tràn ngập tình cảm yêu thương trìu mến cùng tự hào về Mạnh.

– Về công ty nhà ta làm việc chứ con?

Bà Thủy âu yếm gắp cho Mạnh miếng chả nem mà Mạnh thích rồi hỏi con trai cưng. Có điều, câu trả lời của Mạnh làm bà xịu mặt.

– Con muốn được học hỏi ở nơi khác để thêm kinh nghiệm.

Bà Thủy đành chịu cậu con trai luôn cứng rắn với quyết định của nó, từ nhỏ đã vậy, bà chẳng thể nào tác động được.

Bà chỉnh lại nét mặt rồi tươi cười.

– Ừ, thì đi đâu thì đi, cứ bố mẹ cần có mặt là được, mà tối nay nhớ ở nhà cho mẹ đấy.

Mạnh mỉm cười nhận lời mẹ rồi tủm tỉm trước những món ăn ngon mắt ngon miệng mà đích thân bà Thủy hôm nay xuống bếp làm cơm đón con trai.

Cái mặt cô gái ấy nếu được ăn những món ngon này hẳn là đáng yêu lắm…

*****

Buổi chiều hôm ấy, Mạnh có hẹn với một người quan trọng. Anh biết mình cần phải nhờ vả ông ta nên chuẩn bị khá cẩn thận.

Bốn giờ chiều, Mạnh đã có mặt ở phòng khách nhà người đàn ông tên là Tâm, bạn của bố anh, đồng thời là phó chủ tịch tập đoàn Khai thác khoáng sản.

– Chú Tâm, chú có thể giúp cháu chuyển công tác của một người về Hải Phòng được không ạ?

Giọng cười sang sảng của người đàn ông làm Mạnh mỉm cười yên tâm.

– Lại còn từ chối thằng cháu được sao? Năm năm không gặp mà giờ đã biết rào đón chú rồi đấy. Ai mà thằng cháu phải đích thân nhờ vả thế?

Đàn bà à?

– Chú hiểu cháu quá ạ.

– Thằng này được, con bé nào may mắn lọt vào mắt thằng cháu đẹp trai tài giỏi của chú thế?

– Cô gái mà cách đây hai năm cháu đã nhờ anh Nam nhà chú tuyển dụng vào làm đấy ạ. Cháu cũng muốn xin chú một chân trong chi nhánh Hải Phòng nữa ạ.

– Ui dồi, không phải xin, chú mời, được chưa?

– Cháu cảm ơn chú.

Vậy là đã xong việc, cô gái ấy còn thoát sao được nữa? Mạnh vui vẻ ra về, lòng hân hoan trước tương lai ngày ngày được gặp cô gái ấy, được nhìn ngắm cô ấy, và quan trọng hơn là, chỉ riêng mình cô ấy mà không cần phải cạnh tranh với cô chị em song sinh khó ưa của cô ấy.

*****

Mạnh đang đọc sách thì nghe có tiếng gõ cửa, tiếng vú Tình vang lên bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!