Chương 45: Tha thứ

Nhi thẫn thờ cất gọn đồ đạc, bước khỏi phòng làm việc. Đã sáu giờ chiều, giờ tắc đường ngán ngẩm, nhưng Nhi cũng chẳng muốn ngồi lâu hơn nữa.

Mạnh vẫn còn làm việc khá tập trung.

Công ty gia đình anh đang trong giai đoạn bộn bề sau khi chấm dứt hợp đồng lâu năm với Huy Phát. Thấy Nhi thờ thẫn bước khỏi cửa, Mạnh chỉ ngẩng lên trong một giây rồi tiếp tục chú ý vào màn hình máy tính.

Bước đến khu vực nhà để xe, Nhi nhìn quanh nhìn quẩn, nhìn đâu cũng không thấy chiếc xe máy wave đen thân thuộc.

Nhi bắt đầu có cảm giác không bình thường.

Vừa bước lại nhà bảo vệ ở cổng để hỏi, Nhi bắt gặp xe hơi của Mạnh tiến đến. Mạnh bước ra khỏi xe.

– Em lên xe tôi đưa về, xe của em để sai quy định nên bị bảo vệ giữ lại rồi.

– Tôi để sai quy định lúc nào?

– Luật mới.

Bác bảo vệ nhìn Nhi cười cười. Nhi tức lắm, cô đi bộ ra cổng, không thèm nhìn Mạnh thêm cái nào nữa.

Xe hơi của Mạnh chầm chậm theo sau Nhi.

Nhi mặc kệ, cô ra điểm dừng xe buýt gần đó ngồi chờ.

Thế mà, xe Mạnh cứ đỗ chềnh ềnh ở vị trí xe buýt vào đón khách. Xe buýt tiến lại bóp còi inh ỏi mà xe Mạnh cứ ở yên đó không hề di chuyển. Không khí huyên náo nơi con phố nhộn nhịp giờ tan tầm dường như càng nóng hơn trước hình ảnh chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang chặn họng xe buýt.

Những tiếng quát tháo, những lời xì xào bực bội của bao người xung quanh dần vang lên làm Nhi không thể ngồi yên.

Trước cảnh tượng đó, Nhi đành mở cửa xe bước vào trong. Chẳng hiểu sao, Nhi không nỡ để Mạnh tiếp tục dừng ở đó.

Mạnh khẽ cười, anh quay sang cài dây an toàn cho Nhi rồi đưa chiếc xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập, nhích chầm chậm từng chút một trong giờ cao điểm.

– Hình như không ép buộc được tôi anh không thấy vui thì phải?

– Không phải em tự nguyện lên xe tôi sao?

Nhi nóng bừng cả người, vừa vì bực Mạnh, vừa vì xấu hổ. Mạnh đâu có trực tiếp ép Nhi lên xe. Chỉ tại Nhi không nỡ nghe những tiếng quát tháo, những nỗi bực mình dồn cả vào Mạnh mà thôi. Nhi ấm ức quay mặt ra cửa kính, mắt rơm rớm.

Nhi vẫn là thua Mạnh mà.

Mạnh không đưa Nhi về nhà, anh đưa Nhi đến cửa hiệu váy cưới Minh Thủy nổi tiếng Hà Nội.

Mạnh bước khỏi xe rồi mở cửa cho Nhi. Nhi vẫn ngồi yên, không muốn bước ra, không muốn theo Mạnh vào nơi tràn đầy tình yêu và hạnh phúc của những cặp uyên ương mà không phải dành cho cô lúc này.

Mạnh cúi xuống, anh kéo tay Nhi nhưng Nhi giật lại.

– Em chỉ cần theo tôi, tôi đảm bảo em sẽ không phải hối hận...

1. Người Anh Yêu Là Em

2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

3. Chiều Hư

4. Vượt Qua Sóng Dữ

– Tôi không hối hận? Tôi… tôi hối hận từ lúc anh lên giường với chị tôi rồi, anh hiểu không?

Nhi vừa nói, nước mắt lại tràn ra ướt má. Nhi quệt nước mắt sụt sịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!