Chương 8: (Vô Đề)

Trong suốt 10 ngày mất tích, Trần Hiểu Huy vẫn luôn bị gã chủ tiệm tạp hóa trung niên nhốt trong tầng hầm, xâm hại…..

Trên đường Diệp Mạn lái xe tới bệnh viện, tay cầm vô lăng cứ run lẩy bẩy, nghe điện thoại của cảnh sát gọi tới xong, trong đầu cô nổ ầm ầm. Loại chuyện như này tuy thường xuyên nhìn thấy trên tin tức, nhưng khi nó xảy ra trên người thiếu niên bị bố mẹ vứt bỏ nhưng vẫn luôn vui vẻ yêu đời, khiến trái tim Diệp Mạn đau như kim chích.

Đỗ Lam và Trình Ngọc Lan cũng nhận được cuộc gọi từ viện phúc lợi, cả nhà nhanh chóng chạy tới bệnh viện, vừa vào cổng đã thấy một thiếu niên máu chảy đầm đìa được nâng ra từ một xe cứu thương. Thân thể Đỗ Lam lập tức cứng đờ, đứng ngơ ngác nhìn xe đẩy đi lướt qua mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

May mắn, nằm trên đó là một gương mặt xa lạ.

Đỗ Lam tiếp tục chạy vội về phía trước, trái tim cô đập như sấm, hai tai ong ong, những âm thanh chung quanh giống như chậm lại mười mấy giây mới có thể truyền vào tai cô.

Không biết chạy tới tầng bao nhiêu rồi, cô chỉ biết chạy theo Trình Ngọc Lan, cuối cùng, cũng dừng trước cửa một phòng bệnh. Cô nhận ra cô bảo mẫu lần trước, cô ấy đứng ở cửa lau nước mắt.

Đỗ Lam lấy hết can đảm, đến gần cánh cửa, cách tấm pha lê, cô nhìn thấy Trần Hiểu Huy.

Cậu nằm co ro như con tôm, rúc ở một góc trên giường bệnh mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, phảng phất như sợ ánh dương ngoài cửa sổ sẽ làm mình bỏng rát. Trên cánh tay gầy yếu là chi chít vết thường nhìn mà ghê người, cặp mi dài của cậu buông xuống, ánh mắt dại ra nhìn xuống sàn.

Trái tim Đỗ Lam tan nát.

Nước mắt ngăn không được, cô không dám tưởng tượng 10 ngày đó cậu vượt qua như thế nào. Trong khi cô vô ưu vô lự đọc sách trong thư phòng thì cậu ở trong cái tầng hầm ẩm ướt âm u kia, trải qua thời khắc u ám nhất trong cuộc đời…..

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Con gái sớm trưởng thành, nên đã dần có khái niệm về việc đó.

Cô tự hỏi, rốt cuộc là tại sao?

Vì sao thế giới này lại tàn nhẫn thế? Vì sao trên đời lại có người rồ dại như thế? Cậu ấy đã mất đi bố mẹ, mất đi một thân thể kiện toàn, vì sao lại bắt cậu ấy trải qua chuyện đau khổ kia nữa?

Cánh tay kia đã chồng chất vết thương, không biết dưới quần áo còn bao nhiêu nữa.

Vết thương trên cơ thể có thể mờ đi, nhưng trong lòng thì sao?

Đỗ Lam muốn vào trong phòng thăm cậu, nhưng bị Tần Tương Hàn ngăn cản, bà nhìn cháu gái, không đành lòng nói: "Chắc chắn cậu bé ấy không muốn cháu trông thấy dáng vẻ hiện tại của mình, cháu hãy giả vờ không biết đi."

Đỗ Lam nhìn Trần Hiểu Huy bên trong, gật gật đầu.

Diệp Mạn cũng tới bệnh viện rồi, đầu tiên cô nhìn thấy viện trưởng Triệu và bảo mẫu, cùng mấy người khác đứng ở cửa lau nước mắt. Diệp Mạn gật đầu chào hỏi qua, rồi cũng nhìn từ tấm pha lê trên cửa nhìn vào, chỉ thấy Trần Hiểu Huy nằm co ro, cuộn tròn trên giường, thiếu niên gầy yếu cuộn mình như một đứa trẻ.

Diệp Mạn đến gần giường bệnh của cậu, bước chân của cô tự giác phóng rất nhẹ nhàng, giống như sợ quấy nhiễu đến thiếu niên yếu ớt kia.

Trần Hiểu Huy cảm thấy có người tới gần mình, hơi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đã từng trong trẻo nay hoàn toàn không còn thần thái, bên trong giăng đầy tơ máu, cậu nhìn cô một hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Chị, anh Dương Thanh đâu?"

Bóng dáng cao lớn rắn chắc đã từng cho cậu vô hạn khát khao và dựa vào, hiện tại cũng vứt bỏ cậu sao?

Diệp Mạn cố nén nước mắt, vững vàng nói, "Anh ấy….. anh ấy là một cảnh sát, hiện tại có nhiệm vụ…. cho nên anh ấy cũng thân bất do kỷ."

Trần Hiểu Huy chậm rãi thu hồi ánh mắt, không còn mở miệng nữa.

Sau khi Diệp Mạn ra khỏi phòng, cô trực tiếp kéo viện trưởng Triệu của viện phúc lợi đến hành lang bên kia, cô không hàn huyên mà trực tiếp nói mục đích của mình: "Tôi chuẩn bị nhận nuôi Trần Hiểu Huy."

Viện trưởng Triệu giật mình, mất mấy giây mới thận trọng hỏi: "Cô nghiêm túc chứ?"

Diệp Mạn gật đầu, "Tôi rất nghiêm túc."

Người phụ nữ trung niên hòa khí này trầm ngâm một lúc, nói: "Tình huống của cô tôi cũng biết, nếu thằng bé có thể sống với cô thì tôi cũng khá yên tâm, huống chi đã xảy ra chuyện này, thằng bé trở về cũng không phải chuyện tốt."

Diệp Mạn quét mắt nhìn mấy bảo mẫu đang ngồi ở hành lang trò chuyện, tiếp đó nói với viện trưởng Triệu: "Còn phiền viện trưởng Triệu một chuyện, chuyện của Trần Hiểu Huy, tôi hy vọng chỉ có mấy người này biết thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!