30 tết.
Ngày lễ của Trung Quốc. Đam Mỹ Hay
Đỗ Lam không về nước, buổi chiều cô đến phòng học, trong phòng học không nhiều người lắm, cô yên lặng ngồi trên vị trí của mình.
Mãi đến khi điện thoại vang lên mới phát hiện ánh trăng đã treo trên bầu trời.
Cô đứng dậy thở ra một luồng khí trắng, không có ý nghĩa gì mà cười một tiếng, sau đó trở về.
Điện thoại Trần Hiểu Huy gọi.
Anh ngồi máy bay gặp cô.
Anh gầy đi rất nhiều, gương mặt hóp sâu vào, chỉ có thần thái của đôi mắt vẫn xán lạn, giống như vì một buổi hẹn hò mà dồn hết sức lực của mình vậy.
Đỗ Lam nhìn gương mặt anh, cái tay vốn muốn vươn ra lại cắm trong túi áo, cô hỏi: "Sao lại gầy đến nỗi này rồi?"
Anh kéo tay cô đặt lên mặt mình: "Sao tay lại lạnh đến nỗi này rồi?"
Hai người nhìn nhau rồi cười, yên lặng không nói gì.
Đỗ Lam lái xe đưa anh về chung cư của mình, chung cư không lớn nhưng bên trong mở đầy đủ máy sưởi, Trần Hiểu Huy cởi chiếc áo khoác dày nặng, bên trong có mặc thêm áo lông màu đen.
Đỗ Lam nhìn bờ vai của anh, anh thật sự gầy đi rất nhiều, cả cơ thể còn mỏng hơn lúc trước một vòng.
Hai người ngồi một lúc lâu ở chung cư, Đỗ Lam cầm chìa khóa xe.
"Đi thôi! Em dẫn anh đi ngắm thành phố này."
Có thể nhìn thấy chuông khổng lồ từ nóc nhà, xe buýt hai tầng màu đỏ, kiểu xe cũ màu đen, trên đường toàn là trai gái mũi cao, sương mù khắp đầu đường, không thứ gì không nhắc nhở rằng bây giờ anh đang tha hương xứ người.
Đèn neon ban đêm, trai gái nhiệt tình ôm hôn ở cửa quán bar giống như đang cười nhạo bọn họ:
Đời người ngắn ngủi, chẳng bằng tranh thủ hưởng lạc!
Cuối cùng, hai người dừng lại ở dưới chiếc chuông lớn.
Đỗ Lam hạ cửa sổ xe xuống chừng một kẽ hở, nhìn ra bên ngoài.
Anh nhìn góc nghiêng không chút thái độ nào của cô, cẩn thận nói: "Em có thể chờ anh một chút được không?"
Đỗ Lam cười một cái, không trả lời.
Buổi tối, Trần Hiểu Huy ở trong một khách sạn cách chung cư không xa.
Sáng sớm hôm sau lên máy bay, Trần Hiểu Huy trở về nước.
Thời gian như chó chạy ngoài đồng, giống như chỉ "Vèo" một tiếng, bước sang một năm nữa.
Tác phẩm của Trần Hiểu Huy từ mười mấy đồng tăng lên mấy trăm đồng, mấy ngàn đồng, một tác phẩm điêu khắc lớn bằng gỗ có thể bán được mấy vạn.
Có người muốn mua "Tình yêu", lúc trước họ thấy tác phẩm này trong lúc thi đấu nên vẫn luôn nhớ mãi không quên. Ra giá mười lăm vạn nhưng bị Trần Hiểu Huy từ chối.
Ngày càng nhiều khách hàng thân thiết, Trần Hiểu Huy bắt đầu có chút danh tiếng trong ngành.
Lý Quốc Phong rất vui mừng, nói anh có thể bắt đầu chuẩn bị tác phẩm mở triển lãm.
Trần Hiểu Huy rất vui vẻ, anh lập tức gọi điện thoại nói cho Đỗ Lam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!