Thành phố quen thuộc, con đường quen thuộc, vòng đi vòng lại vẫn về nơi này.
Còn nhớ khi đó cô nóng lòng về nhà, cho rằng mình sẽ không bao giờ trở lại thành phố này, mãi đến khi quay về lần nữa, cô phát hiện thì ra mình cũng có tình cảm với nó. Thành phố nào che chở một cô gái nóng lòng muốn mạnh mẽ hơn, giữ nỗi nhớ của cô với anh.
Việc học và công việc đan xen nhau, ngày nào cô cũng bận đến khuya, để tiện nên chiếc xe trong nước để Trình Ngọc Lan hỗ trợ bán trao tay cho chị họ, cô ở đây mua một chiếc xe second
-hand.
Nó xem như là đầu tư đầu tiên lỗ vốn của cô.
Bạch Hãn Vũ biết Đỗ Lam trở về qua thầy của họ, anh ấy gọi điện thoại cho Đỗ Lam, hẹn cô đi ăn, chưa đợi cô từ chối mà anh ấy đã báo tên quán ăn và thời gian gặp, sau đó cúp điện thoại.
Bạch Hãn Vũ chọn một nhà hàng Trung Quốc, mặc một bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ, ưu nhã ăn cơm chiên, lúc nuốt muỗng cơm cuối cùng xuống thì gật gù nói:
"Thích nhất vẫn là thức ăn Trung Quốc, đáng tiếc nơi này không chính thống lắm, mà anh lại không nấu cơm, bây giờ em cũng tới đây, xem ra sau này chúng ta phải cùng nhau nhung nhớ mỹ thực rồi."
Đỗ Lam cười cười, không nói cái gì. Nếu nói Bạch Hãn Vũ thay đổi gì so với lúc trước thì bây giờ anh ấy đã có sức uy hiếp hơn, có điều Đỗ Lam không có vấn đề gì với nó cả.
Có vẻ Bạch Hãn Vũ không bất ngờ khi Đỗ Lam trở về, có điều anh ấy không nhắc đến chuyện trong nước, cũng không mở miệng hỏi tình hình giữa Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy. Anh ấy giống như trước kia, đối xử với Đỗ Lam như một người bạn độc thân.
Trong lòng Đỗ Lam cảm thấy có chút buồn cười, sau khi lớn lên, dường như chúng ta đã tự động có một siêu năng lực, đó là —
Năng lực làm lơ những chuyện mình không muốn thấy.
Lúc đó điện thoại Bạch Hãn Vũ vang lên, anh ấy lập tức bắt máy, không cố tình tránh cô, Đỗ Lam nghe thấy anh bình tĩnh trả lời bằng tiếng Anh.
"Được, bán tháo 3000 vạn cổ phiếu kia đi."
"Tôi sẽ liên lạc riêng với ngài Jam, cậu cứ chờ đợi trước đi."
……
Nghe điện thoại xong, anh ấy cho cô một ánh mắt có lỗi: "Xin lỗi em, công việc bận quá, em cũng biết đó, làm chuyện thế này không có thời gian nghỉ ngơi."
Đỗ Lam cười cười, sau đó tựa nhớ tới cái gì: "Nghe nói anh được thăng làm giám đốc, chúc mừng anh!"
"Cảm ơn!" Anh ấy giống như tất cả đàn ông, lúc nào cũng hy vọng bày ra mọi mặt thành công tự tin của mình trước mặt cô gái mình thích, nhưng nhìn thấy thái độ của cô thì sự đắc ý vừa rồi cũng phai nhạt.
Đúng vậy, người không được yêu thì dù làm cái gì cũng giống chúa hề!
Khi tạm biệt, Bạch Hãn Vũ lời nói thâm tình: "Em không cần gò bó mình chặt quá đâu, trông em hơi tiều tụy đấy."
Đỗ Lam cười cười: "Em biết."
Trần Hiểu Huy đang điêu khắc một người trong phòng làm việc, đột nhiên, một cô gái mặc chiếc váy vàng chóe đẩy cửa xông vào, trong nháy mắt, toàn bộ phòng làm việc lập tức trở nên rực rỡ.
"Anh Hiểu Huy!" Cô gái vui sướng reo lên.
Trần Hiểu Huy buông dao điêu khắc trong tay ra, xoay người nói: "Mộng Hạ, cảm ơn em, thật ra không cần tới đưa cơm đâu, tối qua anh có làm một ít, hâm nóng lại rồi ăn là được."
Lý Mộng Hạ là cháu gái của Lý Quốc Phong, năm nay hai mươi tuổi, đọc đại học năm hai, trường cô ấy khai giảng tương đối trễ, nên nhân lúc chưa khai giảng chạy đến nhà Lý Quốc Phong chơi mấy ngày, từ khi Trần Hiểu Huy đến biệt thự ăn một bữa cơm, cô ấy cũng lập tức ôm nhiệm vụ đưa cơm từ bà sang chỗ mình.
Trần Hiểu Huy là một người vô cùng thần bí trong mắt cô ấy, vẻ ngoài của anh tinh xảo đẹp đẽ, bình thường rất ít nói nhưng có thể cảm nhận được khí chất ấm áp lương thiện trên người anh, hơn nữa lúc người khác quan tâm hay trêu chọc còn sẽ hơi ngượng ngùng, tính cách đặc biệt này khiến chân phải bị tật của anh trở nên đáng yêu trong mắt cô gái ấy hơn.
Cô ấy đặt hộp cơm lên bàn, cười nhạt nói: "Ăn cơm thừa không tốt cho sức khỏe, đây là canh gà bà tự tay làm, anh ăn nhiều một chút nè."
"Thay anh cảm ơn cô nhé, lần nào cũng làm phiền cô cả."
"Em ăn chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!