Chương 43: (Vô Đề)

Đỗ Lam vẫy tay với Trần Hiểu Huy dưới đèn đường, đồng nghiệp đi cạnh ồn ào, "Bạn trai à? Lớn lên đẹp trai quá!"

Đỗ Lam không phụ nhận.

Các cô cười ầm lên.

Tạm biệt từng người xong, cô mỉm cười đi về phía Trần Hiểu Huy.

Đèn đường mờ nhạt, đường cái ầm ĩ, khi anh nhìn thẳng, chóp mũi cao cao, hai mắt đen như mực, lưng thẳng tắp, từ thành một thế giới.

Cô đi đến chỗ cách anh hai bước, mở miệng: "Tới bao lâu rồi?"

"Vừa tới, bọn họ đều là đồng nghiệp của em sao?"

"Ừ, đều là cùng một bộ phận." Cô quay đầu phất phất tay, người đối diện cũng phất tay lại, Trần Hiểu Huy lễ phép mỉm cười.

Đỗ Lam nói: "Anh nhìn thấy cái người Anh kia không? Anh ta là người tổng công ty điều tới từ bên Anh, anh ta không nhớ được tên người Trung Quốc chúng ta nên lần nào gọi cũng chỉ gọi một chữ."

Một câu đơn giản lập tức khiến lòng anh dễ chịu, anh biết cô đang giải thích giọng nói vang lên trong điện thoại.

Giữa hai người yêu nhau luôn có một loại ma lực thần kỳ như vậy đấy. Cho dù trong lòng có ngàn câu vạn chữ thì cuối cùng đều bị một câu nói đơn giản của đối phương vuốt phẳng lại."

Cứ tạm thế này đi! Hiện tại cứ như vậy đi!

Có cái gì không thể chứ!

Anh không có làm tổn thương và hãm hại bất luận kệ nào, đúng không?

Trên xe taxi, cả đường về cả hai không nói với nhau câu nào.

Khi đưa Đỗ Lam đến hàng hiên, Trần Hiểu Huy mới đi bộ về phòng làm việc. Mắt thấy thân ảnh của anh sắp dung nhập vào bóng đêm đen đặc, Đỗ Lam gọi anh một tiếng, anh quay đầu.

Ánh đèn ở hàng hiên chiếu lên mặt cô, thoạt nhìn có hơi hồng nhuận, có lẽ bởi cô đã uống ít rượu, cũng có lẽ chỉ vì đèn sáng quá. Cô khẽ nói: "Anh có thể ở lại đây. Khụ….. anh biết mà, em thuê nhà hai phòng….."

Chân anh tựa như bị rót chì, khó nhất nổi một bước.

Nhà trên lầu anh rất quen thuộc, nhưng ngoài phòng khách và phòng bếp thì hai phòng ngủ chưa hề mở lần nào. Đỗ Lam mở cửa phòng ngủ phụ ra, nói với anh: "Anh có thể nghỉ ngơi ở đây, chăn nệm đều mới hết."

Trần Hiểu Huy đi phía sau, nhỏ giọng đáp: "Ừ."

Phòng ngủ phụ chỉ có một cái giường đơn 1m5, chăn nệm màu lam nhạt, bên cạnh giường là một cái kệ sách rất lớn, trên đó bày đầy sách. Trong lúc anh đang quan sát căn phòng thì Đỗ Lam vừa xoay người về phòng ngủ của mình, vừa nói: "Anh có thể dùng toilet bên ngoài, trong phòng ngủ của em có toilet riêng."

Trần Hiểu Huy gật gật đầu.

Đỗ Lam về phòng ngủ, vọt ngay vào toilet tắm táp, thay một bộ váy ngủ bằng tơ lụa màu lam xong thì lặng lẽ mở cửa, đi ra ngoài.

Cánh cửa đối diện phòng ngủ của cô đóng chặt, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên trong, có lẽ anh đã ngủ rồi, cô bèn xoay người vào phòng bếp rót một ly nước ấm. Khi chuẩn bị đẩy cửa thì cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng sau lưng.

Cô quay đầu, Trần Hiểu Huy ngẩn ngơ nhìn cô. Váy ngủ của cô vừa qua khỏi đùi, dưới ánh đèn trông hơi trong suốt, có thể nhìn thấy rõ bên trong cô không mặc áo ngực….

Cô mở miệng trước: "Muốn uống nước không?"

Trần Hiểu Huy ngơ ngác gật đầu.

Đỗ Lam xoay người, đưa cho anh cái ly, anh tiến lên hai bước, nhận nó.

Ngón tay chỉ chạm lướt qua tay cô, mang theo độ ấm nóng rực.

Tay phải của Đỗ Lam thu về, vòng ra sau vặn tay nắm cửa, lắc mình đi vào, lúc đóng cửa còn truyền đến tiếng: "Ngủ ngon!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!