Ngày hôm sau, Đỗ Lam tan làm, ngồi xe bus quay về tiểu khu, từ xa cô đã trông thấy Trần Hiểu Huy cầm một cái túi nilon, đứng ở cửa chờ.
Cô nhanh chóng chạy đến, mỉm cười, "Anh tới lúc nào?"
"Vừa đến."
Cô nhìn tay phải của anh, "Anh mua món gì vậy?"
"Cà tím, cải dầu, nấm hương. Buổi tối làm nhiều một chút, ngày mai em có thể mang đến công ty làm bữa trưa."
"….. Em không có hộp cơm."
"Anh mua."
Đỗ Lam cười cười, "Vâng."
Hai người lên lầu, sau khi Đỗ Lam mở cửa, Trần Hiểu Huy tự giác lấy dép lê trong tủ giày để thay rồi lập tức đi vào bếp.
Nói là muốn dạy Đỗ Lam, nhưng nhìn cách xắt rau của Đỗ Lam thì anh sợ. Cuối cùng, ngoài rửa rau thì các bước khác vẫn do Trần Hiểu Huy tự hoàn thành.
Anh xắt rau rất thuần thục, rau xắt ra dài đều, dày đều, Đỗ Lam đứng ở phía sau nhìn dáng vẻ nghiêm túc nấu ăn của anh, khóe miệng hơi cong cong.
Nửa tiếng sau, Trần Hiểu Huy làm xong thịt kho tàu cà tím, nấm hương nấu canh cải dầu, mỗi món đều làm nhiều hơn một chút. Anh lại rửa sạch hộp cơm pha lê rồi múc riêng ra một ít, số còn lại thì múc ra bát rồi cho lên mâm.
Ăn cơm xong, Đỗ Lam kiên trì muốn tự rửa chén, lần này Trần Hiểu Huy không ngăn cản.
Giống như ngày hôm qua, hai người đi xuống lầu dạo cho tiêu cơm một lúc thì Trần Hiểu Huy mới về phòng làm việc.
Cứ như vậy, mỗi buổi tối Trần Hiểu Huy đi dạy Đỗ Lam nấu cơm, qua một tuần, hình như ngoài rửa rau thì Đỗ Lam vẫn chưa học được thêm kỹ năng gì cả. Nhưng Trần Hiểu Huy vì lời hẹn này mà cuộc sống trở nên có quy luật hơn.
Chiều hôm nay, Trần Hiểu Huy đặt báo thức 6 giờ 30 phút, trong thời gian đó anh đã hoàn thành tác phẩm điêu khắc thứ hai kể từ ngày đến đây.
Anh nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện bên ngoài, nhưng mà anh không để ý lắm. Thường xuyên có khách hàng quen đến đây tìm Lý Quốc Phong, có khi thì đặt tác phẩm, có khi lại đến xem tác phẩm mới của thầy ấy.
Gian ngoài, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đeo mắt kính không có gọng đang chăm chú quan sát một tác phẩm điêu khắc: "Tác phẩm này không tồi, nhưng mà không giống phong cách của ông, thoạt nhìn có vẻ non nớt hơn."
Lý Quốc Phong tự hào cười, "Đây là tác phẩm của học trò tôi."
"Trương Thành? Cậu ta không có linh khí như này đâu!"
Lý Quốc Phong thở dài, tiếp đó lại cười: "Không phải, là một học trò khác của tôi."
"Ha ha, ông bạn già, nhận học trò mới từ bao giờ mà lại còn giấu không cho chúng tôi biết thế?"
"Vì không để nó sớm bị danh lợi làm lóa mắt nên tôi chưa nói với ai cả."
"Ông bạn già, hiện tại tôi nhìn trúng tác phẩm này, nói đi, cái này bao nhiêu tiền?"
"Này…. Bán hay không hoặc bán bao nhiêu tiền thì phải hỏi đương sự đã, vừa khéo học trò của tôi ở đây, để tôi đi hỏi cậu ấy nhé?"
"Được, đúng lúc tôi cũng muốn xem học trò bảo bối của ông như thế nào."
Lý Quốc Phong gõ cửa, vào phòng trong.
Trần Hiểu Huy buông dao khắc xuống, đứng lên hỏi: "Thầy, có chuyện gì sao?"
Lý Quốc Phong đánh giá cậu từ trên xuống dưới, từ ngày cậu đến đây đều sinh hoạt tiết kiệm, quần áo luôn chỉ có hai bộ để tắm rửa, luôn không muốn làm phiền chị gái và mình.
"Hiểu Huy à, đây là một người bạn già của thầy, cũng là người chuyên sưu tầm các tác phẩm khắc gỗ. Ông ấy nhìn trúng tác phẩm em mới làm xong, muốn hỏi em có bán hay không, nếu bán thì giá bao nhiêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!