Lúc anh ra khỏi toilet thì Lưu Lỗi đi ra sân hút thuốc, mà Đỗ Lam thì đang đứng trước mộ tác phẩm khắc gỗ nghiêm túc nhìn.
Trong nháy mắt đó, anh rất muốn chạy đến ngăn tầm mắt của cô lại, che khuất khắc gỗ kia.
Bởi vì tác phẩm đó là tác phẩm anh làm trong 10 ngày kia, Đỗ Lam đứng bên ngoài cánh cổng lớn ở ngục giam, mỉm cười phơi nắng.
Cô thấy anh đi ra, quay đầu bình tĩnh nhìn anh, "Người này là em phải không?"
Trần Hiểu Huy nhỏ giọng đáp: "Phải."
Đỗ Lam cười tươi: "Em thích tác phẩm này."
Trần Hiểu Huy lúng túng đứng tại chỗ, không nói thêm gì nữa.
Cô luôn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu lớp ngụy trang của anh.
Đỗ Lam nhìn tác phẩm điêu khắc đó, ngày đó anh cũng không nhìn thấy cô, nhưng điêu khắc cô gần như giống hệt dáng vẻ cô ngày hôm đó.
Đây xem như…. ngoài miệng không nói nhưng thân thể lại rất thành thật sao?
Đúng lúc này, Lưu Lỗi hút xong điếu thuốc, đi vào gọi: "Đi thôi!"
Ba người lên xe, Trần Hiểu Huy ngồi ở ghế phụ, Đỗ Lam ngồi ở ghế sau, bên trái.
Trên đường đi, Lưu Lỗi thỉnh thoảng kể truyện hài, hai người cũng phụ họa. Qua kính chiếu hậu, đôi lúc tầm mắt của hai người chạm vào nhau, mỗi lần như thế Trần Hiểu Huy đều nhìn đi chỗ khác trước.
Sau vài lần như thế, Đỗ Lam mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong.
Lái xe không đến 20 phút đã tới một quán nướng bình dân, buổi tối mùa hè, bên ngoài đều che dù, bày bàn ghế màu trắng.
Ba người tìm một góc ngồi xuống, chọn một ít hải sản và thịt nướng.
Khi dùng bữa, may mắn có Lưu Lỗi luôn điều tiết không khí. Cậu ta kể về cuộc sống vui vẻ hàng ngày của những anh thợ công trình, chọc hai người thường thường bật cười khẽ.
Trong lúc vô thức, Trần Hiểu Huy đã bóc cho cô một con tôm hùm đất. Khi anh còn do dự xem có nên đưa cho cô không thì Đỗ Lam rất tự nhiên lấy đũa gắp ăn.
Lưu Lỗi vẫn hưng phấn kể chuyện, không phát hiện hành động nhỏ của hai người.
Đường phố ở vùng ngoại thành không có nhiều xe cộ đi lại, phía sau là một mảnh hoa hướng dương rộng lớn, ngày hôm qua lại đổ cơn mưa nên bầu không khí tươi mát hơn hẳn.
Lục tục, người đến nhiều thêm, phần lớn là dân làm công ở gần đây, bọn họ vui sướng uống rượu, ăn thịt, trò chuyện to tiếng.
Vào buổi tối mùa hè hôm nay, tất cả đều biến náo nhiệt và sống động hơn hẳn.
Ăn xong, Lưu Lỗi đứng dậy đi tiểu.
Trần Hiểu Huy cúi đầu nhìn chằm chằm một đôi tôm khô bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Em…. gần đây công việc thuận lợi không?"
"Khá tốt."
"Mỗi ngày có vất vả không?"
"Không vấn vả. Dù anh có học điêu khắc thì cũng đừng nóng vội, phải uống nhiều nước và nghỉ ngơi đủ."
"Ừ, anh biết. Em cũng thế."
"Sau này em có thể thường tới thăm anh không?"
Trần Hiểu Huy không trả lời, anh nên tiếp tục trái lương tâm nói "đừng tới" hay là thuận theo trái tim, nói ngày nào mình cũng muốn gặp cô?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!