"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có thật!"
Anh buông điện thoại xuống, ngồi ngây người ở bàn học thật lâu.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hiểu Huy dậy từ lúc 6 giò, Diệp Mạn còn chưa dậy mà anh đã làm xong bữa sáng, đặt lên bàn và ra ngoài.
Anh mua ít trái cây và đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, ngồi lên xe bus đi theo con đường hôm qua đã tra trên mạng.
Trên đường đổi xe hai lần, một tiếng rưỡi sau, anh tới địa chỉ trại trẻ khuyết tật mà ngày hôm qua Lưu Nghị nói qua điện thoại.
Nơi này tương tự viện phúc lợi anh lớn lên, bức tường bằng gạch đỏ bao quanh tòa nhà hai tầng, bên trong có một vài đứa trẻ mười mấy tuổi đang chơi trò chơi.
Đăng kí ở chỗ bảo vệ ngoài cổng, anh xách theo túi đồ đi vào.
Sự xuất hiện của anh khiến một bộ phận trẻ chú ý, bọn họ nhìn anh tha thiết, nói chính xác hơn thì là nhìn cái túi anh xách đầy tha thiết.
Anh nhìn lướt qua lũ trẻ trong sân một lượt, không phát hiện cậu bé năm ấy.
Anh đi vào căn phòng ngay chính giữa nhà, vừa vào cửa đã thấy một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi, mỉm cười ôn hòa, mặc đồng phục màu trắng tiến lên hỏi: "Chào cậu, xin hỏi cậu tìm ai?"
"Tôi tìm Trần Hiểu Long." Đây là tên mà Lưu Nghị nói cho anh, vốn cậu bé kia không có tên, đây là tên sau khi vào trại trẻ khuyết tật lấy. Cảnh sát Lưu nói nếu cậu bé được mình cứu, vậy thì cùng họ với mình đi.
"Cậu là?"
"Tôi từng gặp cậu ấy một lần nên hôm nay đến thăm."
"Được, chờ một lát, tôi mang cậu đi."
"Cảm ơn."
Anh đi theo sau nhân viên công tác về phía trước, cô dừng ở căn phòng cuối hành lang.
Cô quay đầu nói với anh: "Ngày thường em ấy thích ngẩn người trong phòng, không quá thích ra ngoài. Cứ cách nửa tháng thì cảnh sát Lưu lại tới một lần." Cô gõ cửa, sau đó đẩy ra, ý bảo Trần Hiểu Huy đi vào.
Trần Hiểu Huy nói cảm ơn, đi vào, nhân viên công tác đóng cửa lại, tiếp đó là tiếng giày cao gót đi xa.
Căn phòng vừa nhìn là thấy rõ bên trong, hai cái giường tầng, tổng cộng là bốn giường ngủ, phía sau cánh cửa dựng cái giá sắt 4 ngăn, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, tổng thể xem như là kí túc xá thời trung học.
Bên trong, ngoài Trần Hiểu Long thì không còn ai khác. Trần Hiểu Long an tĩnh ngồi cạnh cửa sổ, nhìn các bạn đang chơi đùa dưới sân, sự xuất hiện của Trần Hiểu Huy cũng không khiến cậu chú ý.
Năm nay chắc cậu đã 15, cao hơn năm đó rất nhiều nhưng vẫn rất gầy yếu. Tuy trên người mặc bộ đồ nửa cũ nửa mới nhưng rất sạch sẽ và vừa vặn. Cậu đang chăm chú nhìn ra ngoài, hàng mi dài liên tục chớp chớp.
Trần Hiểu Huy đến gần, đặt túi đồ lên bàn, nhìn sườn mặt chuyên chú của thiếu niên, mở miệng, "Chào em."
Thiếu niên quay đầu, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng nhìn anh, bên trong không có bất cứ nội dung gì, tiếp đó thiếu niên cũng mở miệng: "Hô hô….."
Trần Hiểu Huy cũng ôn hòa cười: "Em còn nhớ anh không?"
"Hô hô…."
"Nhân viên công tác nói em không thích ra ngoài chơi, em không thích các bạn sao?"
Thiếu niên nghe hiểu từ "chơi", nhìn anh, nghiêng đầu lặp lại: "Chơi…."
"Đúng vậy, chơi với các bạn, em thích không?"
Thiếu niên chớp chớp đôi mắt to, lẩm bẩm: "Không…."
"Không thích? Cũng đúng, một mình cũng khá tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!